Văn học

Tản văn: Đầm sen hồng An Lạc

Hôm ấy trời nóng lắm. Nắng đốt bơ phờ ngọn cây và bằng lăng cũng đã lạc màu. Những mảng kính loa lóa trong các tòa nhà cao tầng buổi trưa - cái màu mà dẫu đến từ một thành phố miền Trung, tôi vẫn nghĩ, mình sẽ lạc mất nếu bay như chim, không thì cũng đâm sầm vào vách đứng có hàng chữ màu mè nào đó.

Truyện ngắn: Tuổi hai mươi của chúng tôi ngày ấy

Thời chiến tranh, lính miền Bắc hầu hết là có học, chí ít cũng xong cấp 2, tương đương với lớp 9 bây giờ. Đại đội cối pháo của mình được coi là đơn vị hỏa lực mạnh, con cưng của Trung đoàn, vào đó phải biết sin, cos, tang, cotang... để tính toán trước khi bắn, nên lính được lựa chọn rất kỹ, ít nhất phải xong cấp 3 mới cho vào. Thế mà trời ơi, không biết làm sao lại có một người học 3 năm chưa xong lớp 6 lọt vô đây. Hắn tên là Nguyễn Văn Thời.

Tản văn: Những buổi chiều quê

Tôi lững thững thả lòng trôi theo một chiều đường quê miên man gió. Ánh nắng cuối ngày nhạt dần, chiếu những tia sáng le lói qua từng khóm tre hai bên đường. Trong giây phút ấy, cảnh và người quê hiện ra chầm chậm theo ngày, bình yên, nhẹ nhàng. Dù rằng, cái cơ cực của từng mảng cuộc sống quê nghèo vẫn chạy theo từng vòng bánh xe, nhưng sự yên bình vẫn lan tỏa trong màu nắng nhạt, trong tiếng lá tre xào xạc ven đường.

Tạp văn: Hạnh phúc giản đơn

Sân nhà không lớn lắm nhưng cũng đủ để trồng ít cây xanh có thể làm dịu bớt những cơn nắng nóng vào mùa hè. Một ngày, chợt nhận ra nhà mình toàn là lá xanh, anh mang về mấy chậu hồng tỉ muội và hoa mười giờ. Những cánh hoa tỉ muội nhỏ xíu màu hồng cam và đám hoa mười giờ đủ màu sắc làm cho chị chú ý việc tưới cây mỗi buổi sáng hơn.

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tản văn: Những mầm cây ngày ấy

Một ngày, tôi nhận một cuộc điện thoại với giọng rất lạ: “Cô không biết em đâu, hồi học với cô, em mới mười ba tuổi… nhưng chúng em muốn mời thầy cô về lại trường xưa. Cô nhận lời nghe cô”.

Câu chuyện gia đình: Mẹ và nàng dâu

Nhà chỉ có một mẹ một con. Anh công tác xa nhà, mẹ sống một mình lủi thủi ở quê trông nom vườn tược. Đêm nằm, nghĩ thương mẹ bao năm cực nhọc nuôi con khôn lớn, anh chưa tận tay chăm lo được cho mẹ ngày nào. Anh cưới vợ, hy vọng vợ thương anh, nấu cho mẹ bữa cơm và chăm lo ngôi nhà nhỏ của mình.

Câu chuyện gia đình: Cái bóng của chị

Hồi mới lấy nhau, lúc chưa có con cái, ngoài những lúc đến công sở, về nhà, rảnh rỗi, họ ríu rít như chim. Chị thấy hạnh phúc này không gì có thể đánh đổi.

Chào xuân mới 2025: MỘT MÙA XUÂN MỚI ĐANG VỀ

Hôm nay, ngày mùng 1 Tết, ngày khởi đầu một mùa Xuân mới. Trong rực rỡ ánh sáng muôn màu sắc của pháo hoa phút giao thừa năm, trong hơi lạnh đêm đầu xuân mới, hàng triệu con tim hòa vào thời khắc thiêng liêng lắng đọng của đất trời với biết bao niềm tin, niềm hy vọng về những điều tốt đẹp của cuộc sống hôm nay…

Tản văn: Mong ước mùa xuân

Mùa xuân đã về, ai cũng cầu mưa thuận gió hòa, ai cũng mong cây xanh lộc biếc! Mùa xuân gắn với quê hương, xứ sở…nhất là trong những ngày Tết Việt đầu năm!

Đất nước vào xuân

Một năm có bốn mùa. Như một quy luật của thiên nhiên, của đất trời, đông qua là xuân tới. Mùa xuân là khởi đầu của một năm và cũng là mùa mang đến những hy vọng, những nguồn sức sống mới căng tràn. Đất nước đang vào xuân. Không như mùa đông lạnh giá, mùa hè chói chang ánh nắng, mùa thu buồn với những chiếc lá vàng rơi, mùa xuân mang tới cho chúng ta một không khí ấm áp, dịu hiền.

Tết quê ngày ấy

Một mùa xuân mới lại về, ngoài trời lây phây mưa bụi. Lòng tôi lại nao nao nhớ đến Tết quê. Tết quê của thời bao cấp cách đây gần năm chục năm về trước, với cái Tết của thời bao cấp. Vào thời điểm đầu tháng chạp, bọn trẻ con chúng tôi bắt đầu trừ lùi từng ngày, mong đến Tết. Không biết người lớn lo chạy chợ kiếm tiền thế nào, chứ bọn nhóc chúng tôi thì mong Tết đến cháy lòng.

Tạp văn: Sống vội

Tôi vẫn thường có thói quen ngồi một mình nơi góc quán cà phê cạnh ngã tư đèn đỏ và lặng lẽ ngắm người người cùng xe cộ ào ạt trôi đi mỗi ngày. Cho mình chậm lại một phút giây mới thấy con người và đời sống xung quanh dường như đang lao đi quá vội.

Tản văn: Nhật ký chia xa

Ba đi làm, mẹ đi bán, ở nhà chỉ có một mình con. Suốt ngày con đi ra đi vào, căn nhà trở nên rộng thênh thang. Chưa có những ngày tháng nào trôi qua chậm chạp như bây giờ, khi con đợi đến ngày nhập trường, đi học tại một trường đại học xa nhà.

Tạp văn: Hạnh phúc giản đơn

Cuộc sống hiện đại với bao bận rộn và đủ đầy, những đứa con bé bỏng của chị chẳng thèm những thứ quà vặt của miền quê nghèo ngày xưa mà hào hứng bên hiên nhổ tóc bạc cho mẹ để được trả mấy ngàn đồng, chúng cứ vô lo với chuyện học hành, với đủ thứ chuyện khác. Để rồi đây khi lớn lên, chúng sẽ chẳng có một ngày bất chợt nào đó nhớ về những ký ức gắn liền với mội mái đầu bạc như hình ảnh của mẹ chúng ngày còn nhỏ

Truyện ngắn: Nhật ký tình yêu

Không biết từ bao giờ, tôi thích đứng bên ngoài cửa sổ ngắm em. Tôi thích nhìn em mê mải đọc báo, thích cái dáng trầm tư của em đang ngẫm ngợi. Và điều này nữa, thỉnh thoảng, tôi và em cùng nhận xét, bàn bạc về một truyện ngắn nào đó…

Tản văn: Chợ bến sông quê

Chợ quê có thể nhóm họp trên mặt đê, ở bãi đất trống, ven đường, hay giữa đình làng... Chợ quê chỉ có dăm cái lều thấp lợp rạ mỏng, vài dãy quán ngói... mà hầu hết người mua, người bán đều đứng hoặc ngồi giữa trời, nó chỉ sôi động, ồn ã một chốc lúc buổi sáng hay chiều hôm, rồi lại tan chợ.

Chợ Tết cuối năm

Ngày cuối cùng của năm, những ngả đường dẫn đến các chợ tấp nập người và xe cộ. Phiên chợ ngày 30 Tết không chỉ là nơi buôn bán, mà còn là cái “cớ” để mỗi người dân tận hưởng không khí Tết nhất đang cận kề. Và ở đó, dòng người cứ trôi đi trong rộn rã sắc màu của mùa Xuân.

Tết quê hương, trở về với cội nguồn dân tộc

Tết Nguyên đán với mỗi người dân Việt Nam luôn là dịp để sum họp, đoàn tụ cùng người thân, gia đình, cùng nhìn lại một năm đã qua để hướng tới một năm mới “vạn sự như ý”, tốt đẹp hơn, sung túc hơn, hạnh phúc hơn.

Tản văn: Mùa xuân quê tôi

Sau một mùa đông, từng tia nắng ấm áp của mùa xuân đã theo tháng giêng về cùng. Ngọn gió giao mùa cứ xôn xao như từng khúc hát gọi xuân về. Ánh nắng của mùa này cũng vàng hơn. Những tia nắng ấm áp báo hiệu một mùa xuân lại đang về. Bầu trời xanh cũng cao hơn cho những đàn chim én bay về.
banner 160x600
Top