Văn học

Tản văn: Rồi mùa xuân anh ấy sẽ về

Một mùa xuân mới đang về. Xuân về bằng những chồi non ứa nhựa đang cựa mình vươn lên, bằng ánh nắng vàng như trải mật trong cái lạnh se se... Trên đường ven biển tấp nập du khách, không gian cứ ngập tràn giai điệu bài hát Mùa xuân gọi của Trần Tiến: Mẹ ơi sáng nay xuân về, mẹ trông ra ngoài hiên nắng, mẹ mong đứa con xa nhà…

Khai bút, một phong tục người Việt xưa

Theo quan niệm dân gian, nội dung khai bút đầu xuân phải do người viết tự nghĩ ra, không sao chép của người khác. Đó có thể là những chữ ghi họ tên, tuổi, quê quán của người cầm bút, một vài vần thơ sáng tác ngẫu hứng... Đôi khi, đơn giản là những xúc cảm hay những kỳ vọng tốt đẹp về gia đình, bạn bè, công việc, học hành, thi cử...

Tản văn: Xuân đến với mọi nhà

Đã dần hết những đợt mưa ngắn dài, những đợt gió thổi về cuồng nộ. Đã hé rạng những tia nắng đầu tiên tràn về, nhẹ nhàng len vào từng ngõ ngách, từng con đường, từng mái nhà và chợt ngỡ ngàng biết rằng, hôm nay xuân đã đến với mọi nhà.

Chợ Tết quê tôi

Cuối thu, khi những chiếc búp trên các cây mai rải rác, bóc vỏ lụa, xòe nụ trên những cành cây khúc khuỷu và trước sân các nhà trong xóm, hoa vạn thọ nở rộ trong nắng vàng, ấy là lúc những buổi chợ Tết ở quê tôi bắt đầu.

Tản văn: Tết về quê

Đối với người Việt xa xứ, mỗi độ Tết về, trong lòng ai cũng mong ngóng được về quê để sống trong không khí đoàn viên, đầm ấm cùng với gia đình và nhấm nháp phong vị quê hương.

Tản văn: Ký ức những người con xa xứ

Tết là dịp những người con sống xa quê hương như chúng tôi luôn nhớ về quê nhà. Ở nước ngoài, tôi ước mong được hít hà hương lúa đồng quê như hồi còn nhỏ. Bao ký ức trong tôi lại hiện về…

Truyện ngắn: Món nợ ân tình

Năm đó anh đi thi đại học. Ở quê nghèo, trước khi đi thi, anh tham khảo một số chỗ ăn, chỗ ở từ thiện để không phải tốn tiền. Song, khi vào đến nơi thì những chỗ anh tham khảo đã kín người. Ngay cả các phòng trọ, nhà nghỉ, khách sạn mini gần chỗ thi cũng không còn trống. Anh phân vân, chẳng biết tính làm sao giữa nơi phố thị đông người.

Tản văn: Về thăm quê ngoại

Có hàng trăm con đường. Có con đường đưa ta lên non cao, đưa ta về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền quê, đưa ta tới thăm nhiều xứ sở. Có con đường rải nhựa thật êm, hai bên đường lung linh đèn sáng. Nhưng không gì thân thương bằng con đường xóm nhỏ đưa ta về quê ngoại yên bình.

Tản văn: Biển…miền ký ức tuổi thơ tôi

Thành phố kia con có nghe mùi biển? Biển quê mình có mùi tanh nồng của mẻ cá chiều. Có vị mặn nào không phải của biển đang chảy trên hai gò má của con… Biển quê hương, con có còn nhớ?

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần. Ở đó, một kệ sách nho nhỏ với vài chục cuốn sách cũ kỹ, có lẽ là những cuốn sách đã đi theo chủ quán đến tận bây giờ.

Tản văn: Con dế tuổi thơ

Đã từng sống ở làng quê, mấy ai khi ra đi mà không nhớ, không mang theo những hình ảnh êm ái nơi quê nhà vào những mùa trăng? Với tôi, vầng trăng đã in đậm trong ký ức tuổi thơ, để rồi dù về sống nơi phố thị rất lâu, nhưng mỗi khi bắt gặp, lòng lại rộn lên bao nỗi nhớ.

Truyện ngắn: Ông già bán kẹo kéo

Ngày ấy, trẻ con không giống như bây giờ. Học sinh, đa phần học một buổi, một buổi về nhà phụ gia đình như: chăn bò, chăn vịt, mò cua bắt ốc… Trẻ con buổi sáng đi học thường nhịn đói, hoặc ăn cơm nguội, nào có tiền ăn quà vặt. Thỉnh thoảng, cha mẹ có cho vài đồng lẻ, nhưng cũng chẳng dám mua thứ gì, chỉ để dành mua sách vở.

Tạp văn: Chiều vắng

Không gian loãng ra. Tiếng của những hàng thông rì rào trong gió. Những bông sim tím bên triền dốc. Bước chân nghe cũng thật êm trên thảm lá khô. Nếu không có chú cún vàng mơ lấn quấn bên bước chân thì chiều sẽ vắng lắm.

Bàn về “Chút thơ tình của người lính biển”

Tuy đã trở thành quen thuộc như tiếng thì thầm của biển nhưng Chút thơ tình của người lính biển (nhạc Hoàng Hiệp, thơ Trần Đăng Khoa) vẫn có điều để nói. Vì không dễ gì có một tác phẩm âm nhạc đặc biệt như thế, nhất là khi biển Việt Nam đang được cả dân tộc hết lòng gìn giữ và bảo vệ.

Câu chuyện gia đình: Sướng và khổ

Sáng nào chị cũng đi tắm biển từ rất sớm. Tại đây, chị gặp mấy chị cùng lứa tuổi, cùng sở thích tắm biển vào sáng sớm, thế là quen nhau…

Truyện ngắn: Mùi của vợ

Anh không thích mùi của vợ mình, tạm gọi đó là “mùi của bếp núc”. Mùi này hỗn hợp từ những mùi vị như: cá, mắm; mùi sữa chăm con; mùi dầu gió đau bệnh, mùi mồ hôi của con người; cộng thêm những “mùi vị gia đình” như: cằn nhằn, nhăn nhó, nói năng không ngọt ngào như hồi mới yêu nhau.

Truyện ngắn: Số phận

Anh giỏi giang, chị xinh đẹp, nhưng cưới nhau được mấy năm vợ chồng lại chia tay. Tòa phán quyết, hàng tháng anh có nhiệm vụ chu cấp tiền cho chị nuôi con. Luật là thế, song anh có vợ mới, cuộc sống cũng khó khăn, có lúc anh dành dụm đưa chị một ít, có lúc không. Chị im lặng và cũng không biết làm sao hơn.

Truyện ngắn: Tấm lòng nhân hậu

Hắn từ từ mở mắt, xung quanh hắn là một màu trắng xóa. Hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường hắn vội reo lên: “Cậu ấy tỉnh rồi!”. Nghe tiếng nói, hắn nhắm mắt lại, nghĩ việc gì đã xảy ra với mình? Đúng rồi, sáng nay hắn đi làm công việc mà thường ngày hắn vẫn làm ở trên ô tô buýt, bến xe và ga tàu…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!

Tản văn: Ngôi nhà xưa nhiều kỷ niệm

Nhà là mái ấm, là nơi ta gắn bó, trở về sau những bước chân mải mê vươn ra dài rộng, sau lạc lõng muôn chặng đường mê say cần một chốn nghỉ chân. Chiều nay, tôi trở về mái nhà xưa, lòng xốn xang bao nỗi niềm giấu kín.
banner 160x600
Top