banner 728x90

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

03/07/2025 Lượt xem: 2585

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Khi nắng rót vàng ươm trên lối nhỏ, khi gió mùa hạ phả lên mặt những hạt nóng nồng hương rơm rạ, lòng tôi lại rưng rưng nghĩ về mùa hè cuối cùng của tuổi học trò. Tôi đã không biết, giây phút ấy mình đã bước ra khỏi vùng trời thơ dại, để rồi sau này mỗi lần ngoảnh lại, thấy lòng mình khắc khoải những nỗi nhớ không thành tên.

Tôi vẫn nhớ rõ con đường đất đỏ dẫn tới ngôi trường cấp ba bé nhỏ. Những buổi trưa hè nắng quẫy lửa trên mặt đường, chúng tôi đạp xe vai kề vai, mồ hôi mặn trên môi mà miệng vẫn cười vang, vì biết mỗi ngày được cùng nhau đã là một món quà vô giá. Hành lang lớp học bấy giờ ẩn chứa bao mơ ước, bao câu chuyện thầm thì, bao ánh mắt ngập ngừng chưa kịp nói thành lời.

Những trưa ở lại trường, bọn con gái chúng tôi trải chiếu dưới gốc bàng, bày cơm nắm muối vừng, vừa ăn vừa kể về ước mơ của mình. Có bạn mong trở thành bác sĩ, có đứa khát khao cầm phấn đứng trên bục giảng, có người chỉ mong sớm rời quê ra thành phố. Lẫn trong tiếng cười là những giọt nước mắt vụng dại, khi chợt nhận ra mùa hè này sẽ không còn trở lại, mai này mỗi đứa một phương trời xa.

Rồi ngày chia tay cũng đến. Trong lớp học chật chội, lời hát của thầy vang lên, đứt quãng vì xúc động:

… Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi

Tóc xanh bây giờ đã phai

Thầy vẫn đứng

Bên sân trường năm ấy

Dõi theo bước em trong cuộc đời…

Giọng thầy khàn đi, mắt thầy ngân nước. Và tôi – kẻ tưởng mình mạnh mẽ nhất lớp – đã òa khóc. Tiếng nấc của tôi kéo theo tiếng thút thít khắp gian phòng. Chúng tôi ôm nhau, không ai nói thành lời, chỉ nghe tim mình đập gấp gáp như sợ thời gian sẽ giật mất phút cuối cùng được ở bên nhau.

Mùa hạ ấy đã lấy đi của tôi sự vô tư hồn nhiên, trả lại một trái tim thổn thức với bao khao khát vụng dại. Những cuốn sổ lưu bút truyền tay nhau vội vã, mực xanh chưa kịp khô, ai đó còn ép nhành phượng đỏ như minh chứng cho một thời tha thiết. Có người hẹn hò nhau, lấy giọt máu non tơ khắc lời thề sẽ nhớ mãi, yêu mãi – thứ tình yêu mỏng manh nhưng đẹp đẽ hơn bất kỳ viên ngọc nào.

Rồi tôi rời quê hương, với cuộc sống mưu sinh cực nhọc. Lòng tôi trống hoác, chỉ muốn đạp xe mãi tìm về một góc sân trường còn phảng phất mùi bảng đen, phấn trắng. Ngày biết mình trượt đại học, tôi ngồi trên bậc thềm khu ký túc, khóc như một đứa trẻ đánh mất tất cả. Nhưng rồi, giữa tủi thân và nỗi buồn, tôi bỗng thấy một ý nghĩ sáng lên: Có thất bại mới hiểu hết sức nặng của ước mơ, mới biết mình phải trưởng thành.

Giờ đây, mỗi lần mùa phượng lại đến, lòng tôi vẫn dội lên một nỗi nhớ dịu ngọt mà đau đáu. Tuổi học trò đã rời xa, bỏ lại tôi với những mùa hè chẳng thể chạm lại lần thứ hai. Có ai trong chúng ta quên được những trưa hè mải miết ôn thi, những buổi chia tay nước mắt chan hòa, những buổi sáng cùng nhau đạp xe trên con đường ngập nắng, cười vang dưới bầu trời đầy ve kêu rả rích…

Thời gian như dòng sông xuôi chảy, cuốn trôi hết thảy về miền xa khuất. Chỉ có mùa hè của ký ức là ở lại, thắp lên trong tôi ngọn lửa tin yêu mỗi lần yếu lòng, dạy tôi biết rằng: có những điều dù đã mất đi, vẫn sẽ vĩnh viễn thuộc về mình. Hàng phượng vĩ trước cổng trường cũ chắc giờ vẫn đỏ rực mỗi độ hè về nhắc tôi nhớ về một thời tuổi trẻ./.

Nguyễn Kim Phụng

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Top