banner 728x90

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

03/07/2025 Lượt xem: 2516

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Khi nắng rót vàng ươm trên lối nhỏ, khi gió mùa hạ phả lên mặt những hạt nóng nồng hương rơm rạ, lòng tôi lại rưng rưng nghĩ về mùa hè cuối cùng của tuổi học trò. Tôi đã không biết, giây phút ấy mình đã bước ra khỏi vùng trời thơ dại, để rồi sau này mỗi lần ngoảnh lại, thấy lòng mình khắc khoải những nỗi nhớ không thành tên.

Tôi vẫn nhớ rõ con đường đất đỏ dẫn tới ngôi trường cấp ba bé nhỏ. Những buổi trưa hè nắng quẫy lửa trên mặt đường, chúng tôi đạp xe vai kề vai, mồ hôi mặn trên môi mà miệng vẫn cười vang, vì biết mỗi ngày được cùng nhau đã là một món quà vô giá. Hành lang lớp học bấy giờ ẩn chứa bao mơ ước, bao câu chuyện thầm thì, bao ánh mắt ngập ngừng chưa kịp nói thành lời.

Những trưa ở lại trường, bọn con gái chúng tôi trải chiếu dưới gốc bàng, bày cơm nắm muối vừng, vừa ăn vừa kể về ước mơ của mình. Có bạn mong trở thành bác sĩ, có đứa khát khao cầm phấn đứng trên bục giảng, có người chỉ mong sớm rời quê ra thành phố. Lẫn trong tiếng cười là những giọt nước mắt vụng dại, khi chợt nhận ra mùa hè này sẽ không còn trở lại, mai này mỗi đứa một phương trời xa.

Rồi ngày chia tay cũng đến. Trong lớp học chật chội, lời hát của thầy vang lên, đứt quãng vì xúc động:

… Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi

Tóc xanh bây giờ đã phai

Thầy vẫn đứng

Bên sân trường năm ấy

Dõi theo bước em trong cuộc đời…

Giọng thầy khàn đi, mắt thầy ngân nước. Và tôi – kẻ tưởng mình mạnh mẽ nhất lớp – đã òa khóc. Tiếng nấc của tôi kéo theo tiếng thút thít khắp gian phòng. Chúng tôi ôm nhau, không ai nói thành lời, chỉ nghe tim mình đập gấp gáp như sợ thời gian sẽ giật mất phút cuối cùng được ở bên nhau.

Mùa hạ ấy đã lấy đi của tôi sự vô tư hồn nhiên, trả lại một trái tim thổn thức với bao khao khát vụng dại. Những cuốn sổ lưu bút truyền tay nhau vội vã, mực xanh chưa kịp khô, ai đó còn ép nhành phượng đỏ như minh chứng cho một thời tha thiết. Có người hẹn hò nhau, lấy giọt máu non tơ khắc lời thề sẽ nhớ mãi, yêu mãi – thứ tình yêu mỏng manh nhưng đẹp đẽ hơn bất kỳ viên ngọc nào.

Rồi tôi rời quê hương, với cuộc sống mưu sinh cực nhọc. Lòng tôi trống hoác, chỉ muốn đạp xe mãi tìm về một góc sân trường còn phảng phất mùi bảng đen, phấn trắng. Ngày biết mình trượt đại học, tôi ngồi trên bậc thềm khu ký túc, khóc như một đứa trẻ đánh mất tất cả. Nhưng rồi, giữa tủi thân và nỗi buồn, tôi bỗng thấy một ý nghĩ sáng lên: Có thất bại mới hiểu hết sức nặng của ước mơ, mới biết mình phải trưởng thành.

Giờ đây, mỗi lần mùa phượng lại đến, lòng tôi vẫn dội lên một nỗi nhớ dịu ngọt mà đau đáu. Tuổi học trò đã rời xa, bỏ lại tôi với những mùa hè chẳng thể chạm lại lần thứ hai. Có ai trong chúng ta quên được những trưa hè mải miết ôn thi, những buổi chia tay nước mắt chan hòa, những buổi sáng cùng nhau đạp xe trên con đường ngập nắng, cười vang dưới bầu trời đầy ve kêu rả rích…

Thời gian như dòng sông xuôi chảy, cuốn trôi hết thảy về miền xa khuất. Chỉ có mùa hè của ký ức là ở lại, thắp lên trong tôi ngọn lửa tin yêu mỗi lần yếu lòng, dạy tôi biết rằng: có những điều dù đã mất đi, vẫn sẽ vĩnh viễn thuộc về mình. Hàng phượng vĩ trước cổng trường cũ chắc giờ vẫn đỏ rực mỗi độ hè về nhắc tôi nhớ về một thời tuổi trẻ./.

Nguyễn Kim Phụng

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top