banner 728x90

Truyện ngắn: Những vòng hoa

26/07/2025 Lượt xem: 2452

Tôi là sinh viên đi làm thêm. Một công việc khá đặc biệt: làm hoa tang ngay bên cạnh bệnh viện 108. Chủ tôi là bác Hoạch một thiếu phụ tuổi trung niên, tính hay lo chuyện thiên hạ. Nhưng cũng vì lẽ đó mà khách quen nhiều. Người ta ai cũng muốn mua hàng của người dễ chịu, biết quan tâm tới khách. Tôi học việc một tuần là có thể cắm hoa được rồi. Đơn giản lắm. Ngày ngày phải đối mặt với những cuộc ra đi vĩnh viễn, dù là gián tiếp, tôi cũng trở nên trầm tính nhiều. Lan – người yêu của tôi – không muốn tôi làm ở đây. Nhưng vì cuộc sống. Phải chịu. Có điều Lan bảo: “Em cảm thấy khó xử. Bán được nhiều, anh sẽ có lương cao. Nhưng…” Tôi hiểu. Và luôn chỉ muốn lương thấp. Một năm ở đây, tôi thấy mình có tình cảm thật sự với nghề. Mỗi lần đưa đi một vòng hoa, tôi lại một lần buồn. Nhất là những vòng hoa trắng. Tôi dồn nhiều tâm tư, tình cảm vào mỗi vòng hoa hơn. Bác Hoạch chủ tôi, khen tôi khéo tay. Bác bảo “Cháu à! Hoa đẹp, người chết sẽ mát lòng hơn đấy!” Tôi đồng ý với bác.

Có một lần, tôi nhớ mãi…

Người đàn ông trạc tuổi bà chủ tôi bước vào. Khuôn mặt choắt. Cằm nhọn. Mắt hơi hiếng. Người lòng khòng. Bác Hoạch bảo “Cằm nhọn, hậu vận kém”. Ông ta xem tất cả các vòng hoa ở trong cửa hàng và dừng lại nơi tôi đang làm. Bác Hoạch bảo:

Bác mua cho em đi! Ở đây…

Ông ta ngắt lời: 10 vòng. Cậu này (chỉ tôi) sẽ làm. Loại 1.200.000 nhé!

Bác Hoạch tròn mắt:

Bảng rôn viết thế nào thưa bác?

Ông ta thủng thẳng đáp:

Tất cả đều dành cho đàn ông hết. Một cho “Người chồng lý tưởng”. Một cho “Con rể yêu quý”. Hai vòng cho “Người cha đáng kính”, bốn vòng cho cả “Những người cháu của cậu”. Hai vòng là của “Những người bạn nói khổ”. Tôi trả luôn tiền. Ngày kia tôi lấy!

Bác Hoạch ghi vào sổ xong, hỏi:

Bác mua hộ?

Ông ta lắc đầu:

Tôi mua cho riêng tôi.

Rồi ông ta giở sổ lầm bầm. Tôi và bác Hoạch cũng nghe thấy:

“Vậy là hai ngày nữa sẽ kết thúc cái đời tồi tệ. Xem nào, đây thừng hay bả chuột, hay dao???

Ông ta bỗng ngước mắt lên, thấy chúng tôi nhìn. Ông ta luống cuống giấu sổ vào túi và bỏ đi luôn. “Hai ngày nữa tôi quay lại lấy!”

Ông ta đang định lên kế hoạch giết người đấy! Bác Hoạch quả quyết. Lan, người yêu tôi, nghe kể lại cũng hùa theo: “Đến 10 người đấy! Bác Hoạch có thấy thế không? Một con rể, hai người cha, một người chồng – chắc là chồng của nhân tình ông ấy (?). Còn 2 người cha, một con rể,  tất cả đều là người nhà vợ ông ấy, ông bố vợ và cả bố chồng của ả nhân tình đấy…. Bác Hoạch gật gù.

Còn những người cháu và những người bạn… Ôi, thật là khủng khiếp. Chúng ta cần phải chặn đứng tất cả lại. Cậu Tú, tôi tăng lương cho cậu nếu cậu giúp tôi.

Tôi nghĩ đến tiền lương và sự nguy hiểm của bác Hoạch, nên tôi gật đầu. Nếu để bác Hoạch đi một mình, tôi sợ tôi sẽ phải làm một vòng hoa nữa cho bác mất.

Hai ngày sau, ông khách trở lại. Khuôn mặt u ám. Nhận hoa cho lên xe tải. Ông ta đi luôn. Trong im lặng.

Lan ở lại trông hàng. Tôi lấy xe máy đèo bác Hoạch đuổi theo xe tải của ông khách. Ra khỏi thành phố. Một căn nhà nhỏ cô độc bên cánh đồng ở Cầu Diễn. Ông khách hạ hoa xuống, khênh vào nhà.

Tôi với bác Hoạch bám theo. Bác Hoạch bảo:

Muộn rồi !! Chắc lão ta giết người rồi để xác ở trong nhà.

Nhưng không, qua tấm liếp, tôi thấy ông ta với một sợi dây thừng thòng  lọng. Ông ta leo lên ghế. Và… tôi xô cửa vào…

Ông ta òa khóc như trẻ con.

Đừng ngăn tôi. Sống để làm gì? Tôi là kẻ thất bại. Cả gia đình nhà vợ tôi, những người con của tôi, cháu của vợ tôi, bạn của vợ tôi… chúng đều hắt hủi tôi. Tôi sống để làm gì nữa. Tôi đã mua những vòng hoa này để coi như họ vẫn ở bên tôi. Thôi, đừng can tôi nữa…

Thì ra là thế đấy!

Bác Hoạch bỗng bưng mặt khóc.

Bác nghĩ tới nỗi cô đơn của mình, nói: “Tôi cũng giống bác thôi. Tôi chỉ còn mình tôi! Chồng tôi hy sinh năm 75. Không con cái. Bố mẹ tôi mất lâu rồi…”

Sau lần đó, cửa hàng tôi lại có thêm một người chủ nữa. Tôi thôi làm. Lo thi đại học Sân khấu Điện ảnh. Bác Hoạch và ông khách hồi ấy bây giờ là …chủ.

Cửa hàng hoa mang tên HOẠCH ĐỊNH từ đấy!

Hoàng Anh Tú

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top