banner 728x90

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

02/03/2025 Lượt xem: 2443

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!

Nhớ quê. Lúc thì nhớ con mương chạy dọc cánh đồng làng với bầy vịt con lông vàng liếp chiếp nhột đầy cả tai. Con mương ấy theo tôi đến trường, rửa sạch đôi chân tôi lấm láp trước khi chào tôi vào lớp rồi tiếp tục cuộc hành trình uốn lượn để mang dòng nước mát lành đến với những cánh đồng khác trong vùng. Con mương ấy chở chiếc thuyền giấy tuổi thơ tôi cập những bến bờ mơ ước. Con mương ấy đón những giọt nước mắt khờ dại đầu đời của tôi bằng cái vẻ lặng yên đầy chia sẻ. Con mương ấy, nhiều lần tôi muốn hỏi, có phải cũng dẫn nước về con mương chạy ngang nhà người con trai tôi trộm nhớ thầm thương? Thế mà sao, người ấy không một lần hiểu ánh mắt tôi...

Có lúc nhớ khói bếp cay xè mắt. Củi gì mà lỳ lợm quá chừng, mãi không chịu bén lửa. Nhớ cả những buổi vào gò quơ củi. Quơ củi chứ không phải chặt hay đốn củi. Quơ củi, nghĩa là không mang theo gì cả, không rựa, không đòn xóc, chỉ việc nhặt những cành cây khô rồi ôm về. Củi quơ thường bén lửa nhanh và không đượm, chẳng có than là bao. Quơ củi, có khi đang nấu bữa thì nhà hết củi, chạy ù ra vườn bẻ vội cành ổi hay nhánh xoài khô cho ngay vào bếp đang đỏ lửa. Quơ củi, quá lâu rồi tôi cách xa công việc ấy. Những buổi chiều sau mưa thì vẫn còn nguyên, những cành bạch đàn khô, tôi biết, vẫn rơi ngổn ngang trên mặt đất, vắt cả lên những bụi cây dại. Nhưng chẳng còn tôi nhanh nhảu nhặt lấy, sắp thành bó đội về giữa một hoàng hôn vừa gột rửa trong lành. Cũng chẳng còn tôi bẻ lấy những cây củi khô cho thêm vào bếp để nghe lách tách lách tách mà thấy yêu sao từng bữa cơm chiều nấu vội đợi mẹ về.

Và giờ đây, nhớ quá, thèm giật một cành cây sau mưa rồi ù té chạy, cười vang khi thằng Tùng bị ướt nhem dưới gốc cây. Thằng Tùng bực mình đuổi theo, chụp được, nó kéo tôi lại dưới cây chanh và cầm lấy cành, rung mạnh. Tôi cũng ướt nhem, rồi hai đứa cùng cười sảng khoái. Tuổi mười ba long lanh.

Nhớ quê. Nhớ đến cả con giun đất đào được chỗ đất ướt gần ang nước. Nhớ hố chuối vườn bà Hai cạnh nhà, mùa mưa nước đọng thành sâu hoắm. Mùa hè thì đây chính là thiên đường của những buổi tối soi ve ve. Những con ve ve chưa lột vỏ bé xíu bám trên thân chuối, thân mít có sức hấp dẫn lạ kỳ với lũ trẻ chúng tôi. Một chiếc đèn dầu hoặc một ngọn đuốc làm từ giẻ rách thấm dầu hỏa, cái bật lửa bỏ túi quần đề phòng gió làm tắt đèn, một chiếc bao ni lông là đã đủ hành trang cho những buổi tối thần tiên. Tôi cũng không biết có nơi nào trên hành tinh này, người ta cũng cầm đèn dầu đi soi những con ve ve chưa, hoặc đi bắt ve vừa mới lột vỏ ướt mèm về để nướng hay xào ăn. Nhưng mãi mãi trong lòng tôi, ở một góc ấm áp nhất, bình yên nhất có những đêm đầy xúc cảm mà ngọn đèn dầu và những chú ve ve chưa biết hát bài ca mùa hè mang đến.

Tôi sống ở quê đúng mười bảy năm, ba mẹ đều dạy học nên không có một tuổi thơ ruộng đồng nương rẫy như nhiều bè bạn cùng quê khác. Nỗi nhớ quê trong tôi cũng ít nhiều khác với nỗi nhớ của những người bứt đi từ gốc rạ, dây khoai. Nhưng vẫn giống nhau ở chỗ cồn cào và da diết. Bởi chúng tôi cùng hít thở bầu không khí ấy, da thịt chúng tôi đều quyện mùi bùn ướt hăng nồng. Mắt chúng tôi đều xanh màu của trời mây và cây cỏ. Và, trái tim chúng tôi đều cất những ngọn gió quê nhà tha thiết, thổi dọc ngàn đêm phố thị mệt nhoài.

Những bạn bè quê hương giờ đang quăng mình vào những cuộc mưu sinh chốn phố phường như tôi ơi, có bao giờ bạn hỏi nhớ quê? Là nhớ cảnh hay nhớ người? Là thương mình xa xứ hay thương quê nghèo để lạc những đứa con ngơ ngác? Không chỉ thế đâu, nhớ quê, đó còn là một con đường dẫn ta về với chính ta của ngày đã mất, khi tất cả những con đường khác đều bị chặn lại bởi thời gian.

Mỗi khi thấy lòng mình xác xơ, tôi lại trở về miền quê thương nhớ ấy, lấy cho mình một chút hương quê, để được quay trở về ký ức thời gian, tuổi ấu thơ gắn với miền quê thương nhớ ấy…

Hương Lan

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…
Top