Giải trí

Câu chuyện gia đình: Tình yêu thương của cha

Mẹ mất, cha ở vậy nuôi hai đứa con, một trai một gái. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng khi con muốn ăn món gì lạ, người cha đều mua về, nấu cho bằng được. Hai mươi năm sau, cả hai đứa con đều học hành đến nơi đến chốn, thành đạt trong công việc và lập nghiệp ở xa; được đi đây đi đó, được thưởng thức nhiều món ngon vật lạ.

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Tản văn: Bát canh cua đồng mẹ nấu

Cuối tuần, cô bạn thân rủ về nhà, đãi món canh cua do chính tay bạn giã và nấu. Ngạc nhiên khi giữa thời buổi bận rộn thế này bạn vẫn chịu khó giã bằng cối như ngày xưa ở quê. Lại đùa rằng, chỉ với cái công giã ấy cũng đã đong tấm lòng, món canh chừng như cũng ngon hơn rồi.

Tản văn: Mùi khói bếp

Tôi lớn lên trong thế giới của bao loại mùi. Mùi của ruộng đồng, bùn đất, mùi của mồ hôi cha mẹ, mùi của khói bếp… Sống lâu ngày ở thành phố, với nhiều loại thiết bị hiện đại, đôi lúc tôi quên mất hình ảnh quê nghèo với ngọn khói lam chiều. Bất chợt trong chuyến công tác dài ngày, ngang qua một miền quê trong buổi chiều tà, những làn khói bay vút lên ngọn tre làng rồi tan biến vào không khí. Mùi nồng nồng của khói chiều làm tôi nhớ quá.

Câu chuyện gia đình: Ôi!...tình cha con

Sau một tai nạn, ông chỉ còn đủ khả năng kiếm tiền nuôi đủ bản thân. Con ông và em tôi cùng học ở thành phố nhưng khác trường. Mỗi khi đi thăm em, tôi thường rủ ông đi thăm con. Hôm nay cũng vậy. Vợ chồng tôi vào thành phố thăm ông bà ngoại các cháu nên rủ ông đi cùng.

Màu nắng nhớ thương

Bằng lăng thì gần như ở đâu cũng có. Cái màu tím ngát ấy. Ngay trên đường hàng ngày mình qua. Nơi bạn đến mỗi ngày. Mình thấy, tuổi cũng giống như bằng lăng mùa phai. Nhưng mình thích hoa, không thích quả. Quả bằng lăng khô đi, đeo dai dẳng trên cành, nom thật xấu...

Tản văn: Cánh diều tuổi thơ

Những chiều hè cuối tuần, đi về phía ngoại ô, đập vào mắt tôi là những cánh diều xanh đỏ đủ sắc màu đang chấp chới trên nền trời xanh thẳm. Ký ức tuổi thơ bỗng ùa về.

Nhớ hương rượu nếp ngày mùng 5 tháng 5

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nhỏ, nơi những phong tục truyền thống vẫn được gìn giữ vẹn nguyên qua bao thế hệ. Trong ký ức tuổi thơ tôi, Tết Đoan Ngọ (mùng 5 tháng 5 âm lịch) luôn để lại trong tôi những ký ức đặc biệt khó quên.

Tản văn: Hương bưởi tháng ba

Đã lâu tôi chưa có dịp về thăm quê. Về để được bước chân rộn rã trên con đường làng, qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây đa cổ thụ sừng sững hàng trăm năm tuổi. Về để ùa vào tâm thức mình hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn…

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.

Tản văn: Nơi lưu giữ kỷ niệm đầu đời

Ngôi nhà của ngày xưa không còn nữa. Nó đã cũ và được cha thay thế bằng ngôi nhà mới. Cũng lâu lắm rồi từ ngày lớn lên, tôi không còn gặp lại ngôi nhà của tuổi thơ. Nhưng bóng dáng ngôi nhà của một thời thơ bé vẫn in đậm trong tôi, đẹp lung linh như những miền ký ức, vẫn vẹn tròn trong nỗi nhớ khôn nguôi...

Phân tích truyện ngắn Quê hương của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi học sinh giỏi môn Ngữ văn lớp 9: Em hãy phân tích truyện ngắn “Quê hương” của nhà văn Đào Quốc Thịnh? Quê hương luôn là chủ đề khơi nguồn cảm hứng cho nhiều tác giả. Với tác phẩm “Quê hương”, nhà văn Đào Quốc Thịnh đã cho ra đời một truyện ngắn hay, đóng góp vào kho tàng văn học Việt Nam, một tác phẩm nhân văn sâu sắc, gây xúc động lòng người.

Tản văn: Gánh hàng rong của mẹ

Nghỉ hè, tôi có dịp đi thăm người bạn ở miền Tây. Hình ảnh những chiếc xuồng ba lá, những cô gái giản dị trong chiếc áo bà ba làm tôi thích thú. Nhưng điều lôi cuốn tôi nhất vẫn là những món ăn đậm chất Nam Bộ.

Truyện ngắn: Nỗi buồn chợt tan

Mẹ mất khi chị 15 tuổi, cha mất sức lao động, bốn đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. Gánh nặng áo cơm gia đình, chị phải nghỉ học. Thời gian thấm thoát... Đã hai mươi lần giỗ mẹ. Các em giờ đứa có gia đình, đứa học đại học. Đôi khi chị nhìn ra ngõ, thấy mùa xuân đi qua không trở lại.
banner 160x600
Top