banner 728x90

Tạp văn: Đâu rồi những tiếng rao đêm

13/02/2025 Lượt xem: 2491

Ngày đầu đến Huế trọ học, tôi thích thú khám phá thế giới hàng rong ở xứ này, từ các loại bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc đến chè, bánh canh, bún hến, trứng lộn, bánh bao… Có bao nhiêu thứ hàng rong là có bấy nhiêu tiếng rao gọi mời. Ngày nắng cũng như ngày mưa, phụ nữ Huế cắp chiếc nón lá, khoác đôi quang gánh lên vai nhẫn nại đi khắp các nẻo đường, len lỏi vào từng con hẻm nhỏ cất tiếng rao quen thuộc để mời chào. Tiếng rao hàng rong xứ Huế đem lại nhiều cung bậc cảm xúc, có tiếng rao nghe ấm áp vui tươi, lại có tiếng rao như thắt lại kéo dài mãi mới dứt, khách nghe lâu dần thấy thương đến lạ những tiếng rao buồn buồn như cuộc đời tần tảo của người phụ nữ xứ này.

Ảnh minh họa

Sau này lớn lên, đi nhiều tôi còn nghe thêm nhiều tiếng rao của những người bán hàng rong tứ xứ. Này là tiếng rao “mì nóng giòn đây” trong chiều Sài Gòn huyên náo. Rồi tiếng rao “khúc ơ” cùng dáng gầy gò của người bán bánh khúc trong đêm hè thanh vắng ở Hà Nội… Tôi nhận ra trong tiếng rao hàng rong mỗi vùng đất đều có những nét riêng. Nhưng dù là vùng miền nào đi nữa, những tiếng rao luôn ẩn chứa một nỗi niềm, nhất là tiếng rao của những người phụ nữ bán hàng về khuya. Hay nói cách khác, mỗi tiếng rao luôn ẩn chứa đằng sau đó một hoàn cảnh, chất chứa một phận người như một  nhà thơ có lần cảm thán: “Ngoài kia vọng tiếng rao đêm/Chao ôi! Réo rắt những phiền, những đau/Tiếng rao vọng buốt canh thâu/Đường khuya não nuột nát nhầu mưa rây”… Lắm lúc nghĩ, nếu như có một công trình ngữ âm học nghiên cứu về tiếng rao của các vùng miền trên khắp nước Việt chắc hẳn cũng sẽ có nhiều điều thú vị!

Ảnh minh họa

Đến bây giờ, tôi vẫn không quên những đêm mưa xứ Huế nằm trong phòng trọ thao thức nghe tiếng rao của người bán trứng lộn trên con hẻm sâu hun hút. Khi ấy, không ít lần tôi đã tự hỏi không biết người phụ nữ ấy ở đâu, gia cảnh thế nào mà phải dầm mưa đi bán quà khuya! Đôi lần tôi đã bắt chuyện để rồi nhận về những lát cắt cuộc đời buồn nhiều hơn vui, để rồi khi nhìn đôi quang gánh và ánh đèn dầu leo lét đung đưa theo bước chân của người phụ nữ lòng lại buồn mênh mang. Tôi cũng không quên hình ảnh người bán bánh bao đêm ghé vào quán cà phê bóng đá bên cầu Kho Rèn (Huế) năm nào. Giữa trời lạnh căm của mùa đông, những đôi mắt đang dõi theo từng đường bóng tận trời Âu, đáp lại lời mời của người bán bánh bao là sự lặng im, những cái lắc đầu uể oải. Tôi sờ vào túi mình thì chỉ còn đủ tiền trả ly cà phê. Giây phút ấy, nhìn người đàn ông lẳng lặng rời khỏi quán mà cổ họng tôi nghẹn lại...

 Đời sống ngày càng phát triển, người bán hàng rong đã chuyển sang dùng băng đĩa thu sẵn rập khuôn thay cho cách rao miệng truyền thống.

Tiếng rao từ chiếc xe bán bánh mì dạo trong chiều thanh vắng bất chợt làm tôi nhớ da diết những tiếng rao đêm của người bán hàng rong. Hình như lâu lắm rồi, thành phố biển nơi tôi không còn những tiếng rao đêm!

Thu Hương

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…
Top