banner 728x90

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

11/09/2025 Lượt xem: 2508

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Vậy là ba đứa ngồi chùm hum trên giường, thỉnh thoảng chạy về phía cửa sổ để nhìn mưa, nhìn ngoài cánh đồng trắng xóa màu của nước. Nước ngập cả cánh đồng rồi leo lên bờ đê, lên cả sân nhà. Xa xa là những con người nhỏ bé đang chạy thật nhanh về mái ấm của mình.

Cái lũ khiến bao đứa con nít sợ hãi chạy trốn trong các nóc nhà. Cái lũ khiến cho cá lóc, cá rô, cá phi kéo về đồng như trẫy hội. Hôm qua trời còn khô nắng cháy đồng, vậy mà hôm sau, chúng lênh loáng trên một biển nước. Thoáng chút mà trời đã trưa nhưng không thể nào phân biệt được trời sáng, trời trưa, trời chiều gì cả vì bầu trời lũ chỉ một màu xam xám nghe mát dịu cả ngày.

Vui nhất đó là khi lũ rút. Bầu trời đã hết mưa nhưng nước rút rất chậm. Chúng tôi không bao giờ đợi lũ rút hết mới ra khỏi nhà. Chiến lợi phẩm mà mùa lũ đem lại thật nhiều và...lạ. Những con tôm bắp còn cuộn tròn rồi thả ra nghe ten tét, những con lịch huyết đỏ au cố chui vào những chỗ kín đáo nhất. Ba đứa ngồi ăn mà hỏi ba hoài:" Con ni ăn sao vậy ba" hay "Con ni lạ quá". Ba gỡ từng miếng thịt con tôm tít, tôm bắp cho ba đứa rồi chởi nựng: "Tụi bây là dân sông nước mà không biết mấy con ni là dở tệ". Ba đứa ngồi ăn rồi cưởi tủm tỉm.

Có hôm bầu trời còn chưa sáng hẳn, những con cá rô to cỡ hơn ngón chân cái đã lăn lóc trốn từ dưới nước qua bờ bên kia để tẩu thoát. Vậy là có thể bắt chúng mà không tốn chút công sức nào.

Thương ba nên không dám ra ngoài lúc trời lũ. Ba biểu: "Sợ tụi bây té nước, lỡ không có người lớn thì chết...". Nhưng cái tuổi tinh ranh của trẻ thơ vẫn không ai ngăn cấm được. Đợi ba má ngủ trưa thì thể nào cũng ra ngoài đồng cho bằng được.

Mùa lũ cuốn trôi đi nhiều thứ nhưng cũng mang lại vô số những cái lạ lẫm. Không biết chúng từ đâu tới, chỉ biết rằng tụi trẻ con rất thích. Đó là những cái phao to lớn trôi dạt vào đồng lúa, hay những con chuồn chuồn nước khổng lồ mắc vào những bụi cỏ sát mép nước. Tụi tôi cắt những miếng phao để đóng tàu thả chạy theo phương gió. Khi nào không chạy được thì ném đá, ném đến khi nào tàu nát mới thôi!

Nhưng có một thứ mà tất cả tụi con trai đều thích: trái mù u. Mù u ở đầu nguồn cuốn theo dòng nước lũ trôi đến tận đây. Vậy là có trò để chơi, trò bắn bi.

Trái mù u nổi nhiều lắm, có khi được cả nhánh, tha hồ mà làm bi. Trái mù u cạo hết vỏ ngoài, mài đi mài lại cho thật loáng rồi đem ra chơi ngay.

Lũ miền Trung không lớn như miền Nam. Lũ kéo về rất nhanh rồi sau đó tan nhanh. Sáng, nước lũ đã lên đến nhà, vậy mà đến tối chúng đã rút ra đến ruộng. Trời vừa chập tối, đó cũng là lúc ếch nhái kêu râm ran ngoài đồng. Đứa bạn ngoài bờ đê chạy tới, mặt hớn hở: "Soi ếch tụi bây ơi, năm ni ếch nhiều lắm". "Ừ, soi thì soi". Vậy là mấy đứa réo gọi người trong xóm chuẩn bị đèn pin, đứa chuẩn bị nơm, đứa lấy giỏ.

Ếch thì nhiều vô kể nhưng không phải con nào cũng bắt được. Chỉ bắt những con trên 2 ngón tay. Gặp lúc hên thì được những con to bằng 4 ngón. Không bao giờ tụi tôi đi dưới 2 người. Bởi ban đêm sợ ma, hay sợ bị sụp xuống hố sâu. Thế là cả xóm đi soi ếch. Mấy thằng lớn tuổi đi trước, tụi nhỏ hơn đi sau. Ếch đem về lột da, nấu cháo hay nướng tùy. Thịt ếch đồng thơm và ngon, có thể xào xả ăn với cơm.

Đó là những kỉ niệm không thể nào quên trong mỗi đứa con sông nước miền Trung. Lớn lên chút nữa mỗi đứa học mỗi nơi rồi bám lại thành phố, nhưng cũng có đứa bám trụ tại quê nhà, lâu lâu gặp lại ôn kỉ niệm xưa, nghe hoài mà không chán, lại nhớ cái thuở hàn vi ấm áp hai tiếng gia đình. Mỗi khi xa nhà, thế là đem hết cái hay cái đặc sản quê mình ra mà khoe với chúng bạn.

Thu Hương

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Top