banner 728x90

Câu chuyện gia đình: “Ly hôn và những điều vụn vặt”

26/04/2024 Lượt xem: 3421

         Khi yêu nhau, đôi bạn trẻ nào cũng nghĩ rằng, họ sẽ chung sống với nhau đến trọn đời. Thế nhưng, thực tế có rất nhiều đôi nam nữ chỉ sau một thời gian ngắn sống chung họ đành phải nói lời từ biệt. Vài năm gần đây, tỷ lệ ly hôn đang có xu hướng không ngừng gia tăng. Mặc dù các tổ chức xã hội ở đia phương như tổ dân phố, tổ hòa giải, hội phụ nữ… đã cố gắng hết sức trong việc hòa giải song vẫn không làm giảm bớt số lượng các cặp vợ chồng đưa nhau ra tòa. Vậy điều gì đã dẫn đến tình trạng này? Hãy nghe lời tâm sự bộc bạch của “những người trong cuộc”.

        Chị T nhà ở phường 11 TP.Vũng Tàu kể:“bây giờ nghĩ lại một thời yêu anh ấy tôi lại tự trách mình. Sao lúc ấy tôi lại ngây thơ lãng mạn đến thế! Để rồi khi chung sống mới thấy vỡ mộng. Ừ thì cuộc sống khó khăn, nhưng điều đó cũng sẽ vượt qua được thôi nếu cả hai cùng biết lo toan chia sẻ. Đằng này, anh ấy cứ như người trên mây, trên gió. Tiền hết, gạo hết, nhà thuê đến hẹn phải trả, con đau ốm, vợ mang thai… anh ấy vẫn cứ dửng dưng xem đó như là chuyện của người khác chứ không phải là chuyện của mình. Thượng vàng hạ cám, cái gì cũng đổ lên đầu tôi. Tôi vừa phải làm đàn bà lo việc nội trợ trong gia đình, vừa phải làm đàn ông để lo kiếm tiền nuôi sống cả nhà”.

         Còn chị S nhà ở phường 2 TP.Vũng Tàu tâm sự: “Ông ấy chỉ biết kiếm tiền. Thậm chí say kiếm tiền hơn cả say vợ. Mà mình chỉ cần có tiền vừa  đủ sống. Thời gian còn lại vợ chồng dành cho việc quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Vậy mà…

Giá như ông ấy biết rằng, phụ nữ cũng cần được chiều chuộng vuốt ve cũng chẳng kém gì cần tiền, thì gia đình tôi đâu đến nỗi bị tan vỡ”.

        Trường hợp của chị H nhà ở đường Trương Công Định, TP.Vũng Tàu thì lại ở một khía cạnh khác. Chị vừa khóc vừa kể với bạn bè khi đã ly hôn: “Mình đâu cần người hầu. Mình cần một người đàn ông. Thế mà ông ấy cứ như đàn bà, chỉ biết nấu ăn, giặt giũ, đưa đón con đi nhà trẻ. Nhiều lúc mình sai trái xúc phạm đến ông ấy mà ông ấy vẫn cứ cười khì khì. Những lúc như vậy, thà ông ấy cứ tát vào mặt mình, còn thấy dễ chịu hơn”.

        Hai vợ chồng anh V.và chị M ở thành phố Bà Rịa, chồng là kỹ sư, vợ là giáo viên thì các vụ cãi nhau lại bắt đầu từ những nguyên cớ tưởng như không có gì. Anh biểu lộ một cử chỉ mà theo anh đó là biểu hiện của tình yêu thì bị coi đó là một sự xúc phạm đến chị.

Một lời góp ý của chị với anh thì bị coi là lên mặt dạy đời…Những vụ cãi nhau như vậy xảy ra như cơm bữa khiến cho không khí gia đình lúc nào cũng ngột ngạt khó thở và kết cục là họ chia tay nhau.

        Còn chị A ở thị xã Phú Mỹ thì hồn nhiên vui vẻ kể lại với mọi người ở cơ quan chị rằng: “Mình chịu đựng ông ấy được hai năm kể cũng hơi nhiều. Lẽ ra phải bỏ từ lâu rồi. Đành rằng vẫn biết ông ấy rất tốt, rất chu đáo với mình, nhưng khổ nỗi mình không sao chịu được vì ông ấy chẳng chịu tắm rửa, thay quần áo gì cả, người lúc nào cũng hôi hám và nhất là chẳng bao giờ ông ấy chịu đánh răng…”      

        Có vô vàn nguyên nhân dẫn đến ly hôn, chẳng ai giống ai, song dễ thấy rằng hầu hết các nguyên nhân đều xuất phát từ những chuyện rất nhỏ nhặt, vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày, mà nếu họ biết để ý một chút thôi hẳn đã không dẫn đến những đổ vỡ đáng tiếc. Một anh đã ly hôn vợ vì lý do vợ ngoại tình phân trần: “Tôi làm việc hùng hục, chẳng quản ngày đêm để lo kiếm tiền nuôi vợ, nuôi con. Vậy mà cô ấy lại hậm hực: Tôi mải lo làm giàu, chẳng ngó ngàng gì đến vợ, nên cô ấy mới ngã vào vòng tay người khác”.

        Vậy đấy, không ít người cứ lầm tưởng rằng những cái lớn lao mới là quan trọng, còn những điều nhỏ nhặt đời thường thì dễ bỏ qua. Và chính từ những nhận thức đó đã nảy sinh không ít bi kịch gia đình./.                                        

Đào Quốc Thịnh

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…
Top