banner 728x90

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

15/06/2025 Lượt xem: 2501

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời. Mình đang vui, nghe hắn kể hoàn cảnh xong, buồn lây! Chính vì vậy, mỗi lần hắn rủ đi uống cà phê, mình hay kêu bận!...”. Tôi nói theo: “Ừ, cũng phải, nghe chuyện buồn, mình vui sao được!...”.

Một lần khác, anh than thở: “Thằng Q nó vừa khoe với mình con nó vừa giành giải Quốc gia môn toán, lại không đi học thêm ở đâu, chỉ mình nó dạy kèm. Còn nó thì vừa được bổ nhiệm chức vụ trưởng…”. Lắm chức vụ thế! Lúc đọc điếu văn hơi lâu. Ngày xưa nó cũng đi bán từng bánh xà phòng, có hơn gì mình đâu…Mà rõ khổ, già rồi vẫn còn phải lọ mọ dạy con học. Nhiều tiền thế sao không thuê một cô giáo giỏi dạy kèm, để mình có thời gian nghỉ ngơi, mua mấy lồng chim về chơi có phải thú vị hơn không…”. Tôi cũng ậm ừ…theo anh.   

Ở cơ quan, công việc của tôi không suôn sẻ. Về nhà, vợ chồng lại cãi nhau. Tôi chán nản, tính điện thoại cho anh, nhưng nghĩ lại thấy anh không thích nghe chuyện buồn của người khác nên thôi. Tôi muốn gọi cho bạn bè để chia sẻ nỗi buồn, nhờ tư vấn, giải quyết giúp. Song tôi nghĩ, biết đâu bạn bè cũng giống như anh, không thích nghe chuyện buồn của người khác?! Thế là tôi âm thầm một mình giải quyết. Cuối cùng, mọi việc trắc trở cũng qua đi.

Cũng có lần rất vui vì vừa kết thúc khóa học, nhận tấm bằng thạc sĩ và được bổ nhiệm chức vụ trưởng phòng của công ty, tôi định nhắn tin, gọi điện, báo cho anh và bạn bè biết, nhưng rồi cũng lại thôi. Ai có thể dám chắc rằng, tính đố kỵ của anh và người khác không xảy ra với mình…

Vừa rồi, bỗng dưng anh điện thoại bảo đang có chuyện buồn, rủ tôi đi uống cà phê, nhờ tư vấn giúp. Ở trong quán, anh tâm sự: “Vợ chồng mình cãi nhau. Vợ làm đơn ly hôn, đưa đến Tòa án rồi!...”. Thế là anh kể lại sự việc. Tôi là người ngoài cuộc, khách quan hơn, chia sẻ, tư vấn giúp anh mọi điều…

Mấy ngày sau, anh điện thoại nói:

- Cảm ơn cậu đã chia sẻ, tư vấn giúp mình nhé! Vợ chồng mình hòa thuận lại rồi!...

Tôi bảo:

- Không có gì đâu anh! Bạn bè mà không thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, thì đâu phải là tình bạn!...

Đào Quốc Thịnh

 

 

Tags:

Bài viết khác

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…

Chuyện kể về Trường Sa thân yêu

Tôi đến Trường Sa vào những ngày tháng 3 âm lịch, khi hoa muống biển nở rộ. Mùa xuân ở Trường Sa là mùa trời yên biển lặng nhất. Lúc ấy, những cơn sóng đã thôi dữ dội. Nó nhè nhẹ va vào bờ cát, mơn man những dây hoa muống biển. Sóng xanh, thảm dây muống biển xanh với những bông hoa tím, và biết bao loài hoa khác đã vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp về Trường Sa, trái tim của biển đảo quê hương.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Câu chuyện gia đình: Tình yêu thương của cha

Mẹ mất, cha ở vậy nuôi hai đứa con, một trai một gái. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng khi con muốn ăn món gì lạ, người cha đều mua về, nấu cho bằng được. Hai mươi năm sau, cả hai đứa con đều học hành đến nơi đến chốn, thành đạt trong công việc và lập nghiệp ở xa; được đi đây đi đó, được thưởng thức nhiều món ngon vật lạ.
Top