banner 728x90

Truyện ngắn: Tuổi hai mươi của chúng tôi ngày ấy

25/02/2025 Lượt xem: 2628

Thời chiến tranh, lính miền Bắc hầu hết là có học, chí ít cũng xong cấp 2, tương đương với lớp 9 bây giờ. Đại đội cối pháo của mình được coi là đơn vị hỏa lực mạnh, con cưng của Trung đoàn, vào đó phải biết sin, cos, tang, cotang... để tính toán trước khi bắn, nên lính được lựa chọn rất kỹ, ít nhất phải xong cấp 3 mới cho vào. Thế mà trời ơi, không biết làm sao lại có một người học 3 năm chưa xong lớp 6 lọt vô đây. Hắn tên là Nguyễn Văn Thời.

Văn Thời. chất phác đến cục mịch, người như cây nấm, da đen như khúc gỗ cháy, lại còn xấu trai. Nhưng ở nhân gian này ai thiếu cái này thì trời bù cho cái khác, bởi vậy cậu ta có sức khỏe phi thường và một trí nhớ có thể gọi là “siêu phàm” về ba cái chuyện tào lao. Mỗi khi hành quân bộ, đi mấy chục cây số, vai vác cái mâm pháo nặng, khẩu súng trường K44 dài ngoẳng, ba lô cá nhân nhiều túi cóc to đùng lại còn chèn thêm chiếu cói mùng mền, dăm ba cái thau, xô của tiểu đội mà cũng chưa xi nhê gì với hắn, gặp ai yếu hay kêu rên hắn còn mang giúp ba lô cho vài chặng. Những lần như thế, nhìn hắn ai cũng nể phục và tỏ tình thương mến thương bằng phong lương khô 701. Chưa hết, Văn Thời còn có khiếu diễn xuất khi kể chuyện khá đặc biệt, ai kể tiếu lâm hợp nhĩ là hắn nhớ như in, kể cả có lẫn vài tiếng Tây, Tàu, Nga, triết lý Nho, sau đó hắn xào nấu chế biến ra chuyện của hắn. Mà chuyện của hắn nghe qua thì dân dã, ngấm vào thì thâm nho, lại biết chọn cách thọc lét đúng chỗ làm cho anh em cười bò lăn, còn hắn thì cái môi trề ra, mặt ngơ ngác lạnh tanh như thể nghe chuyện của ai đó chứ không phải của mình. Hôm nào vắng Văn Thời là anh em ngơ ngẩn buồn, dù mấy “nhà trí thức” chen vô lấp chỗ trống nhưng nghe nhạt òm. Đời lính gian khổ, chuyện tiếu lâm là liều thuốc khỏe, không có nó thì không còn là lính nữa, nhưng kể hay như Văn Thời thì mình chỉ thấy có một. Khi xa đơn vị vô Nam, mình còn ôm theo một kho tàng chuyện tếu của hắn, nhưng không biết kể làm sao cho người ta cười được.

Khoảng hai mươi năm sau, một lần có dịp về quê, gặp lại bạn cùng đơn vị cũ thì nghe tin Văn Thời đã hy sinh bên Lào. Cậu ta ngày làm lính, tối làm học trò, rồi tốt nghiệp cấp 3, lên sĩ quan, rồi làm đại phó, chuyển về đơn vị khác trực tiếp chiến đấu và được coi là “hùm xám” của đơn vị, đánh suốt mấy ngày mấy đêm liền không thấy mệt. Trong một trận đánh phối hợp với quân Phathet, cậu ấy đã chỉ huy đơn vị Việt đánh nghi binh để bạn thoát ra khỏi vòng vây thì lọt vào ổ phục kích khác, Văn Thời bị trúng mìn claymo và hy sinh.

Hôm mình về quê, dành hẳn một ngày tìm đến bạn cũ cùng đơn vị. Đề tài gì cũng xoay quanh Văn Thời rồi cả bọn rủ nhau về quê thắp nhang cho hắn. Đứng trước di ảnh, vẫn như thấy mắt hắn nheo nheo, cái môi trề xệch ra như hỏi chúng mày có muốn nghe tao kể tiếp không?!

Chuyện lính chiến của chúng tôi thời đó hồn nhiên như tuổi hai mươi. Tôi chợt nhớ một câu thơ, nhưng quên tác giả:

“Vui vẻ chết như cày xong thửa ruộng…”

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top