banner 728x90

Truyện ngắn: Tất cả vì con

02/05/2025 Lượt xem: 2347

Trong tốp thợ, ông là người cao tuổi nhất nhưng cũng là người vất vả nhất. Cứ nhìn công việc hàng ngày như trộn vữa, bưng bê xi măng, gạch, vác gỗ, dọn dẹp công trình vào cuối ngày - công việc của một phụ thợ nề - là có thể thấy ngay điều đó.

Năm tháng dãi dầu đã làm ông trông già dặn hơn nhiều so với tuổi 54. Nhưng tôi vẫn hay thấy ông cười mỗi khi gặp, nụ cười nom lúc nào cũng hiền trên gương mặt thuần phác. Trò chuyện vài ba lần trong lúc ngơi việc, tôi biết hai con gái đầu của ông đang theo đại học luật. Đôi mắt âu lo chợt vui hơn khi bảo, con gái đầu đã biết đi dạy kèm, làm thêm ở quán cafe nên ông cũng đỡ đi phân nửa trong gói 3 triệu đồng gửi vào cho hai chị em hàng tháng. “Nhiều khi nghĩ đến con mà thương đứt ruột, cô ơi. Nhưng công việc của tui cũng không thường. Ai kêu mô thì làm nấy thôi. May mà nhà cũng còn làm ít đất lúa nên gạo cũng gần đủ ăn quanh năm. Vợ tui cũng chịu khó, loay xoay việc nhà rồi bán bánh ép, mỗi ngày cũng phụ thêm được chút đỉnh. Nhà còn hai đứa nữa, nhưng đứa sau bị bệnh bại não từ nhỏ. 13 tuổi rồi mà giống như con nít rứa, phải có người trông coi, chăm sóc...”, ông kể.

Tôi nhìn cách ông lụi hụi hàng ngày và hiểu vì sao người cha này lại âm thầm một cách đầy động lực như thế, cả trong cách ông không nề hà bất cứ phần việc nặng nhọc nào chỉ với một ước mong duy nhất: lúc nào cũng có công trình để người ta kêu mình tới phụ. Ông tính, lương phụ thợ nề 160.000 đồng/ngày, ông chỉ dùng 1/4, trong đó 30.000 đồng cho tiền ăn, 10.000 đồng tiền xăng chạy từ nhà lên trung tâm thành phố. Đó cũng là cách tiết kiệm nhất mà ông có thể.

Hôm mưa, ra nhà xe gặp ông đang đẩy chiếc xe máy Trung Quốc cà tàng xuống sân, tôi bảo sao bác không ra ngoài ngõ ăn trưa luôn cho tiện? Câu trả lời của ông làm tôi lặng người: tui về dưới xa hơn một chút. Quán ni bán mắc, cơm lại có hơn chén, không đủ no... Lòng chợt đắng lại khi nhớ dạo nào, đọc trên báo, người ta cảnh báo chuyện cơm bao no trong các quán cơm bụi ở TP. Hồ Chí Minh. Lúc đó chỉ nghĩ đến khía cạnh mất an toàn với sức khỏe và một cách làm ăn nhẫn tâm thôi. Nhưng những người lao động chỉ quan tâm đến vấn đề trước mắt: đủ no để tiếp tục buổi làm việc dài. Có lẽ vì thế mà dù được cảnh báo, dù biết những ẩn họa cho sức khỏe nhưng người ta vẫn chấp nhận và các quán cơm bao no vẫn có chỗ để tồn tại đâu đó.

Điều này đã đuổi theo tôi mãi khi ông chào tôi và bảo, tui về chở con bé đau ốm đi một vòng, chiều mô nó cũng chỉ có mỗi việc đợi ba về cho đi một vòng rứa là cười thôi...

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Nhân nào quả nấy

Đầu tuần, tôi cùng đồng nghiệp đi mua ít sách để tặng trẻ em miền núi. Đang chăm chú chọn sách, bỗng nghe có tiếng lọc cọc. Nhìn ra phía cửa, tôi bắt gặp người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, tóc muối tiêu chống nạng đi vào. Sau câu chào, ông hỏi nhân viên mua cuốn sách “Hướng dẫn giải toán violympic lớp 4”. Chọn xong vài cuốn sách cho việc học, ông lấy tiếp mấy cuốn “Nghìn lẻ một đêm”, “Truyện cổ tích Việt Nam”...

Truyện ngắn: Anh thương binh

Tôi rời quân ngũ trở về quê với đôi nạng gỗ nhưng lòng vẫn rộn lên niềm vui vì đất nước, quê hương không còn nỗi ám ảnh của chiến tranh. Vợ tôi đến với tôi trong sự tình cờ. Đó là ngày đoàn thanh niên xã tình nguyện giúp những gia đình thương binh liệt sĩ. Thấy tôi đang đứng trên đôi nạng gỗ cuốc đất, cô ấy thấy thương nên bắt chuyện. Rồi chúng tôi nên vợ, nên chồng bắt đầu từ ngày ấy.

Tản văn: Khói lam chiều, hương vị đồng quê

Khói có ở quanh ta, rất nhiều đến mức nhìn quanh đâu cũng bắt gặp. Vậy mà cơn cớ chi người ta cứ nhớ, cứ thèm một chút làn khói loang trời quê đến xao xác nỗi niềm.

Truyện ngắn: Cha luôn mong cho anh hạnh phúc

Tiệc cưới đông vui. Thực khách nói cười rôm rả. Có người đàn ông suốt buổi tiệc cứ lặng lẽ ngắm nhìn theo dáng cô dâu chú rể. Mắt ông ngời sáng mỗi lần chú rể khoác tay cô dâu đến gần…”Mời bác, mời chú, mời anh…”. Chú rể mời hết những người trong bàn tiệc, chỉ trừ ông. Cô dâu tinh tế nhận ra điều khác lạ.

Tản văn: Ngày ấy đâu rồi

Làng tôi ở ven sông, lọt thỏm giữa ngút ngàn ruộng lúa. Bầu trời như rộng ra cho thỏa những cánh cò bay lả bay la, cho thỏa tiếng đồng lúa reo rì rào. Những dòng kênh xanh đến mơ màng chạy ngang rẽ dọc nơi nơi, đưa nước về hầu như khắp miền quê cũng không thể xua hết cái nóng oi bức nên người ta thường dùng bóng râm của cây cối và gió từ sông thổi lên để làm những công việc lặt vặt, trong đó có cánh võng ru nôi của mẹ tôi.

Truyện ngắn: Còn mãi với thời gian

Hồi nhỏ, ở quê, tôi thấy nhà ông Trãi nghèo nhất xóm. Ngày hai buổi đi làm, với tính tình hiền lành, chăm chỉ, ông lại có tay nghề “đa năng” nên ai nhờ gì làm nấy, cả ngày vất vả có khi cũng chỉ được trả công bằng 5 lon gạo hoặc ít ký khoai lang, củ mì. Vợ anh, chị Hải mắt kèm nhèm, lại thêm bị bệnh khớp gối nên chỉ quanh quẩn trong nhà, ngoài bếp.

Truyện ngắn: Nơi cửa Phật

Ngày rằm. Trong chùa, người đông, chen lấn, khói hương nghi ngút. Tôi quỳ gối, thành kính khấn: “Cầu mong cho gia đình con hạnh phúc, thịnh vượng...”. Khấn xong, tôi ngẩng đầu lên thì thấy một phụ nữ to béo chen lấn đứng ngay trước mặt tôi. Thật vô duyên - Tôi thầm nghĩ.

Truyện ngắn: Những mảnh ghép của mẹ

Mẹ thích nhóm lửa đun nước hay nồi cá kho nhừ trên bếp than cả giờ đồng hồ, ăn cả tuần, mặc cho các con chẳng ủng hộ vì sức nóng hừng hực của lò than và làm bẩn cả một góc sân. Mẹ thích ăn cơm sáng với cá kho, muối mè, bắp luộc hay xôi..., toàn những thứ đạm bạc. Mẹ thích cất giữ những đồ vật, quần áo cũ mèm, có thứ đến vài chục năm và cất chật ních trong những chiếc tủ gỗ cũng xù sì bạc phếch vì màu thời gian.
Top