banner 728x90

Truyện ngắn: Tấm lòng nhân hậu

04/03/2025 Lượt xem: 2472

Hắn từ từ mở mắt, xung quanh hắn là một màu trắng xóa. Hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường hắn vội reo lên: “Cậu ấy tỉnh rồi!”. Nghe tiếng nói, hắn nhắm mắt lại, nghĩ việc gì đã xảy ra với mình? Đúng rồi, sáng nay hắn đi làm công việc mà thường ngày hắn vẫn làm ở trên ô tô buýt, bến xe và ga tàu…

Một bàn tay mềm mại đặt lên trán hắn, với một giọng nói nhẹ nhàng: “Cô cứ cho cậu ấy uống thuốc theo phác đồ điều trị, khi nào cậu ấy tỉnh hẳn thì cho cậu ấy đi xét nghiệm máu và chụp X-quang”. Tiếng cô y tá phân trần: “Anh này đưa vào đây không có người thân, giấy tờ tùy thân cũng không có, lại không có một đồng xu dính túi, trưởng khoa tính sao đây?”. “Cứ nói tôi bảo lãnh, sau này hẵng hay”.

Hắn nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, xa dần, toàn thân hắn đau ê ẩm. Hắn nghĩ mông lung, bác sĩ đó là ai mà sao lại tốt với mình như vậy nhỉ? Hắn thừa biết thời buổi này, vào bệnh viện mà không có tiền thì chưa chắc được đoái hoài đến. Chính mẹ hắn trước đây cũng đã từng nói với hắn như vậy. Vậy mà giờ đây, đối mặt với thực tế, hắn không thể nào tin nổi...

“Anh là Tâm phải không?”, tiếng cô y tá cắt ngang luồng suy nghĩ miên man của hắn. Hắn nhanh nhảu trả lời: “Dạ, phải”. “Anh đi theo tôi lên gặp bác sĩ trưởng khoa”. Trước mặt hắn là một phụ nữ trạc bốn lăm, bốn sáu tuổi, khuôn mặt phúc hậu đoan trang. Hắn ngờ ngợ như đã gặp người này ở đâu đó một lần rồi. Hắn cúi mặt xuống khi bắt gặp cái nhìn của bác sĩ trưởng khoa, miệng lắp bắp không thành tiếng: Chẳng lẽ là người đó sao? Nhưng rồi hắn lại tự trấn an: Không! Không thể như thế được, nếu đúng là người đó, sao không nhận ra hắn. Hay người giống người cũng nên, mình đã “trông gà hóa quốc” mất rồi.

Bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng bảo hắn: “Cậu Tâm, mẫu máu xét nghiệm của cậu cho thấy cậu nghiện ma túy, vậy cậu có đi cai nghiện không?”. Hắn ấp úng trả lời: “Nhưng cháu kiếm đâu ra tiền ạ?”. Nụ cười của bác sĩ trưởng khoa đã làm yên lòng hắn. Khi tiễn hắn ra khỏi phòng, bác sĩ chìa tay ra bắt tay hắn, tay hắn chạm vào miếng gạc đang băng trong lòng bàn tay của bác sĩ. Hắn khẽ rùng mình.

Về đến phòng, hắn quả quyết: Đúng rồi! Đúng là người phụ nữ đó, cùng với giọng nói đó thì hắn không thể nhầm được. Tối hôm ấy trời lất phất mưa, mới 20 giờ 30 phút mà đường phố vắng tanh, lâu lâu mới có vài chiếc xe máy chạy ngược chiều nhau. Cơn nghiện làm hắn vật vã. Hắn thất thiểu đi ra đường xem có kiếm chác được gì để giải quyết cơn nghiện. Bỗng từ xa, một chiếc xe đạp mini đang dần tiến về phía hắn, trên xe là một phụ nữ, cái ghi đông treo lủng lẳng một chiếc giỏ xách. Người phụ nữ vừa đạp xe vừa ra chiều suy nghĩ một điều gì đó nên không để ý đến xung quanh. Bất thần hắn nhào ra, xô vào người phụ nữ làm cho chiếc xe đạp và người đổ kềnh ra đường. Nhanh như một tia chớp, hắn giật lấy cái giỏ xách. Để khỏi bị theo, hắn đã dùng con dao nhọn sắc bén, chọc thủng lốp xe của nạn nhân, mặc cho chị cầu khẩn van xin, nhưng hắn bỏ ngoài tai. Hắn nhìn thấy rất rõ bàn tay chị đầm đìa máu, giờ nghĩ lại hắn thấy lạnh xương sống. Trong cái giỏ xách hắn giật được hôm đó, có một chiếc điện thoại di động đời mới, một ống nghe khám bệnh, cùng với vài trăm ngàn đồng. Hắn đã bán hai thứ đó được hơn một triệu đồng, ngoài ra còn có chứng minh nhân dân và một số giấy tờ khác, hắn đã vứt xuống sông để phi tang.

“Cậu Tâm, dậy uống thuốc!”. Trước mặt hắn là bác sĩ trưởng khoa và cô y tá hôm nọ. Bác sĩ đưa cho hắn một tờ giấy xuất viện và tờ quyết định của trung tâm cai nghiện. Cầm tờ quyết định mà hắn không tin vào mắt mình. Tay hắn run run nằm gọn trong lòng bàn tay của bác sĩ. Tiếng bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng: “Cháu đừng làm nghề đó nữa, ráng sống tử tế nghe Tâm!”. Hắn nói không thành tiếng: “Cháu xin lỗi cô và mong cô tha thứ. Cháu xin hứa với cô cháu sẽ trở thành người lương thiện”.

Lên xe đến trung tâm cai nghiện, mắt hắn nhòa đi...

Bích Hà

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…
Top