banner 728x90

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

30/05/2025 Lượt xem: 2559

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Ngôi nhà gỗ xinh xắn nằm giữa một khu vườn xanh um. Ba tôi thích yên tĩnh nên tránh khu trung tâm, chọn mua khu đất rộng để tạo một cơ ngơi riêng cho mình. Từ cổng vào nhà là khoảng sân thênh thang, hai bên lối đi chị em tôi tha hồ trồng hoa, nào là cúc tím, lưu ly, chuồn chuồn, thạch thảo... rực rỡ quanh năm. Quanh vườn, mẹ tôi trồng đủ loại cây ăn trái: nào mãng cầu, mận, ổi..., ở cuối vườn là một hàng dừa rủ bóng xanh mát... Tôi nhớ nhất là đến mùa cây lựu đâm bông, nở lập lòe như những đốm lửa giữa nền lá xanh. Cây ổi xá lỵ trái to hơn nắm tay tôi, ruột đỏ ối, tôi thường leo lên cây tìm quả, có lần bị ngã xuống đất, bị cành cây đâm phải, để lại một vết sẹo dài ở lưng.

Có những trưa hè, lũ ve kéo vĩ cầm inh ỏi trong vườn, ba tôi mắc võng giữa hai thân dừa. Tôi đu theo ba, ngồi vào lòng ông, đung đưa à ơi dưới bóng mát, đón những hạt nắng lấp lóa rót xuống qua kẽ lá dừa xanh. Đó là những ngày tháng an lành và hạnh phúc nhất của tuổi thơ tôi.

Năm tôi lên mười, ba tôi đi vào cuộc hành trình mãi mãi không về. Cuộc sống gia đình tôi lặng hẳn khi mất đi trụ cột tinh thần, mặc dù khu vườn của mẹ vẫn ngăn ngắt một màu xanh và lưu ly, chuồn chuồn, thạch thảo vẫn nối tiếp nhau nở hoa ngập lối sân nhà.

Vẫn ngỡ cuộc đời đã hết biến cố. Nhưng không. Việc kinh doanh của mẹ tôi bị kiệt quệ. Mẹ đành bán đi cơ ngơi cả một đời xây dựng... Ngày ấy, ở cái tuổi 13, tôi chưa đủ khôn để hiểu những gì ở phía trước nhưng đã biết thấm thía nỗi buồn khi rời xa khu vườn nhà ăm ắp tuổi thơ. Tôi đi khắp ngóc ngách trong nhà, trong vườn, ve vuốt từng cái cột, từng thân cây như thể nói với chúng những lời chia biệt.

Giờ đây, gần 40 năm vun vút trôi qua nhưng nhắm mắt lại, tôi vẫn nhớ như in buổi sớm mai hôm ấy với hình ảnh ngôi nhà thân yêu lùi dần, lùi dần và chìm khuất sau làn khói xám xịt của chiếc xe cũ kỹ đưa chúng tôi rời khỏi tổ ấm quen thuộc của mình...

Ngôi nhà ấy mãi mãi trong những giấc mơ tôi.

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Top