banner 728x90

Truyện ngắn: Ký ức khắc khoải trong tôi

17/06/2025 Lượt xem: 2591

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó. Tuổi thơ chị em tôi cơ cực nhưng không lầm than, vì chúng tôi có mẹ.

Cứ mỗi lần nhìn những đứa trẻ trong xóm được mẹ đút cơm là những ký ức ngày nhỏ hiện về trong tâm trí chúng tôi.

Ngày chị em tôi còn nhỏ, có cơm ăn no là mừng rồi, mong gì thịt cá hay đợi mẹ đút. Tới bữa ăn, đứa nào cũng cố gắng lùa cơm, mắt cứ dòm chừng khi thấy nồi cơm mỗi lúc một vơi. Miếng ăn của nhà nghèo đơn sơ lắm. Bé Út có một câu quen thuộc: “Bữa cơm nhà mình có hai món. Một chén mắm có, một chén mắm không”. Những khi ấy, mẹ lại thở dài.

Chuyện làm tôi nhớ hơn cả là bữa ăn có tới hai nồi cơm. Cơm của ba mẹ đẹp, bé Út đòi ăn!... Nhưng ăn một miếng, bé nhè ra vì khó nhai... Cơm của ba mẹ độn bắp, sắn, đương nhiên đẹp vì đủ màu nhưng không ngon bằng cơm trắng của các con. Tới bây giờ, anh tôi vẫn nhớ kỷ niệm về trái chuối chát non. Anh kể, hồi đó, tới bữa cơm, mẹ hay cầm trái chuối chát non chấm mắm đục, ăn một miếng cơm, cắn một miếng chuối, trong khi mấy anh em thì ăn cơm với cá. Anh hỏi mẹ sao không ăn cá? Mẹ bảo, ăn chuối chát chấm mắm ngon hơn. Anh chạy lại, giật trên tay mẹ, cắn một miếng, ôi, nó đắng chát.

Chị Hai bảo, có năm đói khổ quá, mấy chị em phải ăn cơm độn với ba mẹ. Tới bữa cơm, mẹ ngồi lựa phần khoai sắn bỏ vào chén mình, chia cho các con phần cơm trắng. Có hôm đi học về, chị thấy mẹ ra sau hè, nơi có đám mía vừa chặt, mẹ cúi xuống hít lấy hít để mấy gốc mía còn trơ lên cho qua cơn đói. Hôm nào ba đi câu, bữa cơm có con rô con sặc, mẹ lấy thịt cá bỏ vào chén con và gắp xương bỏ vào chén mình. Bé Út ngây thơ nói: “Bữa nào mẹ cũng ăn xương hết trơn!”, mẹ bảo, ông bà mình dạy rồi, “Ăn cá mút xương...”, “khéo ăn” sẽ không sợ đói. Mỗi khi anh chị kể lại chuyện đó, mẹ cười: “Thời đó khổ trầy trật, không ăn vậy làm sao các con có ăn, có học!...”. Những ký ức khắc khoải ấy luôn đọng lại trong trái tim tôi không bao giờ mờ phai qua năm tháng.

Có một dạo tôi bị bệnh, phải chạy vạy để kiếm tiền đi bệnh viện. Cả nhà làm nông, mình tôi là giáo viên nên không dám hỏi mượn người nhà.

Tôi khám bệnh xong thì nhập viện luôn. Biết tin, mẹ đón xe vô bệnh viện chăm sóc, dúi vào tay tôi xấp tiền phẳng phiu, bảo lo viện phí. Tới bữa cơm, mẹ đi xin cơm từ thiện; nếu phải mua cơm thì mẹ luôn dặn:

- Mua cho mẹ đĩa cơm nhỏ đấy, đĩa to mẹ ăn không hết đâu.

Nhà có một vườn rau. Mẹ xới đất, gieo hạt. Hầu như ngày nào mẹ cũng ra vườn rau bắt sâu, nhổ cỏ. Đêm, mẹ rưới tro lên các luống rau, mẹ giải thích để ban đêm sâu bò ra gặp tro thì cay mắt mà chết. Mẹ không dùng phân, thuốc. Rau của mẹ là rau sạch. Bữa cơm nào cũng có rau. Tôi thì chỉ thích thịt cá, thấy mẹ ăn rau nhìn rất ngon nhưng vẫn không đụng đũa. Mẹ bảo “Cơm không rau như nhà giàu chết không trống”.

Mẹ tôi là thế đấy. Cả đời chắt chiu dành dụm cho con. Mẹ ăn uống giản dị, luôn miệng nhắc chị em tôi “Miếng ăn là miếng tồi tàn...Dù đói cũng phải sạch nghe các con”.

Thu Hương

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Top