banner 728x90

Tạp văn: Chiều vắng

09/03/2025 Lượt xem: 2662

Không gian loãng ra. Tiếng của những hàng thông rì rào trong gió. Những bông sim tím bên triền dốc. Bước chân nghe cũng thật êm trên thảm lá khô. Nếu không có chú cún vàng mơ lấn quấn bên bước chân thì chiều sẽ vắng lắm.

Con đường ngắn nhưng cũng đủ ngoằn ngoèo và có lẽ cũng đủ độ lãng mạn cho những ai có chút nhạy cảm. Ở đây có thể nghe rõ mùi đồng quê với tiếng gà táo tác gọi con, có tiếng heo ụt ịt trong cái chuồng làm tạm bằng mấy thanh gỗ, kiểu như người ta nuôi để tận dụng chút cơm thừa canh cặn hay nhặt nhạnh chút rau dại bên suối khô, vài ba cây chuối mọc lan man đâu đó trên đất vườn… Là tôi nghĩ theo cách mà người ở bên mé đồi có thể nghĩ, suy từ cách mà họ sống hàng ngày. Cũng đã có lúc tôi nghĩ, ông chủ trẻ của gia đình này quanh năm suốt tháng đi làm thợ nề, xây cho người ta những bức tường đẹp, những ngôi nhà đẹp nhưng đồng lương chắc cũng còm cõi và vợ thì chạy chợ bán vài ba bó mía, khoai sắn, rau dưa hàng ngày, lại một nách hai đứa con nhỏ dại nên mãi mà ngôi nhà của họ vẫn chỉ được che chắn bằng cách ghép bờ lô trát vữa, bếp thì dùng tạm nilon để ngăn gió. Nhưng hai đứa nhỏ lại trông có vẻ căng mẩy và tròn trịa.

Dưới những gốc thông già nơi con đường mà tôi qua, dương xỉ mọc thành thảm, ken dầy. Cái giống cây thật là lạ, cứ bền bỉ mọc và ngang ngạnh xanh, dù là nắng hay mưa. Nhưng nhìn mãi, tôi phát hiện ra là mình thích kiểu mà chúng tìm cách để xanh trong những ngày hè chói chang, với màu xanh già dặn mà ân cần. Loáng thoáng trong đám xanh ấy là màu trắng mảnh dẻ và nhỏ nhoi của vài ba nhóm xuyến chi. Những bông trắng nhỏ nhoi mang đến cảm giác cần được bao bọc đến nao lòng. Những bước bộ có đôi lúc thốt người vì quả thông khô rơi trong thinh không. Tiếng nhẹ thế vẫn làm người đi có lúc giật mình. Có lẽ vì đoạn đường không người.

Ngôi nhà ở gần phía cuối con đường thi thoảng lại xuất hiện dáng một người đàn ông hom hem và gầy gò với tiếng khúc khắc ho làm dấy lên nỗi ái ngại và thương cảm. Nhưng đôi mắt của ông đôi khi cũng nheo nheo với những nếp nhăn trong nụ cười đáp lại lời chào. Tôi thường thấy ông một mình, ngoài hiên. Nhiều đến nỗi mỗi khi không nhìn thấy, tôi lại nghĩ về điều bất an nào đó. Nhưng chiều, nghe ông dặn với theo là đi nhớ coi chừng con chó mẹ, hắn đang chăm con nên hơi dữ, tôi biết là ông vẫn quan tâm đến mọi thứ, chẳng hạn hai vết chó cắn trông còn khá rõ trên bắp chân của tôi. Và nhẹ nhõm trả lời rằng không sao, con vẫn ổn, chỉ còn hai mũi tiêm phòng dại nữa là xong.

Gian nhà nơi lưng lửng đồi mà tôi đến thường nhiều muỗi. Có lẽ vì nhiều cây. Những vỏ chai lăn lóc sau những cuộc ngồi lại đâu đó của cánh đàn ông trong những chiều rảnh rỗi, sau công việc xem ra đơn thuần nhưng chắc là có nhiều thú vị, và cơ bản là nó đem lại những con số hiện hữu từ lao động, từ tư duy để vùng gò đồi mang lại giá trị thặng dư. Những câu chuyện mà tôi nghe, rôm rả mà loáng thoáng vì không mấy hiểu. Có khi cũng vì không mấy thật sự để tâm, dù có lúc, có khi cũng giật mình lo lắng vì một vài sự cố nhỏ nhoi nào đó.

Cơ bản là cách tìm ra và tạo dựng niềm vui, hài lòng với điều mình có và sau nữa là làm được những điều có ích và có ích hơn. Đó cũng là điều mà tôi đọc được từ lựa chọn của người đồng hành. Cuộc sống vốn chẳng dễ chịu với bất cứ ai nhưng nó khác ở chỗ thích ứng như thế nào trong các ngả rẽ.

Và tôi chợt thấy, mình vừa có một chiều rất bolero khi quay mặt đi trước cái cười mủm mỉm và đôi mắt sáng ánh lên từ người bạn lúc nhắn điều gì đó vào máy điện thoại. Biết để giả vờ không, có phải cũng là sự thích ứng kiểu bolero không nhỉ?

Thanh Loan

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Top