banner 728x90

Tản văn: Nhớ cha

13/05/2025 Lượt xem: 2587

Nhiều khi, theo dòng đời trôi dạt đến những vùng đất lạ, mỗi lúc cuối chiều, mắt con lại cay xè khi khói bếp làng bên đường bay lên hòa vào sương mờ ảo. Lòng con lại nôn nao nhớ về quê nhà, nơi ba mẹ còng lưng trên cánh đồng khô cằn bạc trắng cát sỏi quanh năm. Và, chiều cũng dội vào lòng con những kỷ niệm thời thơ ấu. Trong đó, con nhớ nhất vẫn là những buổi hoàng hôn được ba tắm cho, ở giếng nhà mình.

Ngày ấy, con còn nhỏ lắm, chưa đi học mẫu giáo trường làng. Nhà mình cùng nghèo lắm. Mái tranh cột tre phên rung lên bần bật trong giông gió, mưa lụt của miền Trung. Ba bị thương sau chiến tranh, vướng vào một trái mìn còn sót lại lúc làm đồng, mất đi bàn tay phải trước lúc chị em con ra đời. Nhưng với bàn tay còn lại, ba cùng mẹ đã vượt qua những ngày đói khổ.

Hồi ấy, trong mắt con, khi chiều dần về tối là một trong những thời khắc đẹp và vui nhất trong ngày. Ba mẹ đi làm đồng về. Mẹ nhen lửa nấu cơm tối, khói bếp lên, lơ lửng nhập vào màn sương chiều, tỏa vào những khóm tre, rặng bạch đàn sau nhà. Ba bồng con ra giếng, tắm cho con. Cái giếng đất đào từ lâu, gàu kéo bằng cần trục tre nên với một bàn tay, kéo được một gàu nước lên từ giếng sâu là một điều không dễ. Nhưng ba làm việc đó rất nhanh. Rồi, với bàn tay trái, ba kỳ cọ khắp người và hướng dẫn con cách tự tắm cho mình. Bàn tay ba vốn thô ráp, chai sần do cầm cuốc cầm cày từ bé, chạm vào da thịt non nớt của con tới đau. Nhưng dần dần, cảm giác ấy quen đi, đến nỗi chiều nào ba làm đồng về muộn, mẹ tắm cho con, lại cảm thấy thiếu điều gì đó rất lạ, rất thân thương.

Những buổi hoàng hôn thơ dại ấy qua đi rất nhanh. Con lớn dần lên, học hành rồi bôn ba nhiều nơi để mong kiếm kế sinh nhai nuôi sống bản thân mình. Những buổi chiều được ba tắm lui dần vào quá khứ. Nhưng rồi, khi những kỷ niệm ấy được chạm vào lại ùa về trong con, như hiện tất cả ra trước mắt thành một đoạn phim quay chậm.

Càng lớn lên, va vấp với đời, con mới thấu hiểu, mới thương ba hơn với từng cử chỉ chăm sóc con, từng lời dạy bảo con từ khi còn bé. Con đã bám vào tình yêu thương của ba, vào những điều quý giá mà ba khuyên răn để rồi vững vàng hơn trên con đường nhiều chông gai phía trước. Và, nếu ai hỏi tuổi thơ con yêu thương gì nhất, con sẽ nói ngay rằng con yêu đôi bàn tay của ba đã từng chiều tắm rửa cho con. Dẫu đôi bàn tay ấy không toàn vẹn như nhiều người cha khác, nhưng nơi ấy hội tụ tất cả tình yêu thương và niềm hy vọng của ba dành cho con trai của mình. Từ đôi bàn tay khuyết ấy, những bước chân con được nâng đỡ, cứng cáp và tự tin bước đi hơn...Hôm nay nhớ cha, con viết những dòng này./.

Phúc Nguyên

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Top