banner 728x90

Tản văn: Khoảng trời riêng không thể xóa mờ

21/06/2025 Lượt xem: 2483

Ngõ chợ là nơi bố mẹ tôi gặp nhau, là nơi tôi lớn lên, ê a những bài học đầu tiên của cuộc đời mình. Đấy còn là nơi tôi học những cách ứng xử ở đời, cách nuôi một hoài bão bằng việc rất giản đơn như cần mẫn bỏ những đồng xu lẻ vào con heo đất. Là nơi tôi học cách bươn chải trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn, cơ cực; học cách chắt chiu những điều tốt đẹp từ những va vấp; học cách sống sao cho vững chãi.

Ngõ chợ có từ lâu lắm rồi, từ khi chưa có tôi trên đời này, đến khi tôi khoác ba lô lên vai, đi bộ đội, ngõ chợ vẫn y nguyên như những ngày xa xôi trước đấy. Vẫn hàng quán, bán buôn, vẫn eo xèo, chèo kéo, vẫn tất bật ngược xuôi...

Cuộc sống ở ngõ chợ không giống với bất kỳ một nơi nào khác. Đặc trưng của nó là sự ồn ào, xô bồ. Âm thanh đầu tiên của ngày nơi ngõ chợ có khi là tiếng chổi quét rác xoèn xoẹt của chị công nhân vệ sinh môi trường; có khi là tiếng rao í ới của cánh bán hàng rong; cũng có khi là tiếng xích xe đạp kêu lộc cộc, lộc cộc của bác bảo vệ già ra về khi tan ca trực đêm; có khi là tiếng lá trở mình rì rào trong cơn mưa nhè nhẹ của buổi giao mùa trên hai cây bàng già, hay tiếng xoong nồi bát đũa va vào nhau lanh canh của quán bún bên đường... Những âm thanh đầu tiên của ngày mới nơi ngõ chợ không ngày nào giống ngày nào, thay đổi triền miên và bất tận để khắc sâu vào ký ức, vang vọng mãi vào tâm hồn. Ngày trước, lúc tôi sinh ra ở ngõ chợ, âm thanh đầu tiên tôi được nghe thấy có lẽ là tiếng giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ tôi rơi xuống thềm nhà trong một buổi đông lạnh giá, vậy nên sau này lớn lên, tôi luôn lắng nghe, ngay cả những lúc tĩnh lặng nhất, để luôn ghi nhớ, luôn ngẫm ngợi mà vỡ lẽ rằng những âm thanh ở ngõ chợ đã trở thành một phần của cuộc đời mình tự bao giờ.

Ngõ chợ có khoảng dăm ba chục nóc nhà. Có nhà tuềnh toàng như của cha con bác thợ rèn; cũng có cái xa hoa như của ông chủ hiệu vàng đầu ngõ, song phần lớn vẫn là những quán xá nho nhỏ. Này tủ kẹo bột bán rong để lập nghiệp của anh trai trẻ tuổi người vùng biển; kia những gánh rau dưa, con cá, mớ khoai của các mẹ, các chị gồng gánh từ tận miền thôn quê xa lắc đến, hay dịch vụ cầm đồ, cho thuê xe du lịch... Thế hệ trẻ chúng tôi sau này, cuộc sống đã đầy đủ hơn, bạn bè cũng mỗi đứa một nơi, một vị trí trong xã hội, có đứa chưa bao giờ rời xa ngõ chợ, chỉ riêng tôi thấm thía từ cuộc sống nhọc nhằn xô bồ ấy, lên đường vào bộ đội và theo nghiệp văn chương. Ngõ chợ bây giờ rộng rãi hơn, con người muôn hình muôn vẻ nhưng không mấy đa dạng, phức tạp hơn nơi ngõ chợ nhỏ bé của tôi ngày nào. Để rồi mãi về sau, dù ở đâu, khi nào đi chăng nữa, ở trong tôi ngõ chợ vẫn là một khoảng trời riêng không bao giờ có thể xóa mờ.

Phúc Nguyên

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top