banner 728x90

Tản văn: Đi tìm ký ức xưa

26/03/2025 Lượt xem: 2486

Anh đọc được bài báo viết về phiên chợ đồ xưa, chợt bắt gặp những điều thân quen trong những ký ức đã vẹt mòn thời gian của mình. Và cũng chẳng hiểu sao anh lại lần tìm xuống kho, lục lọi kiếm tìm rồi bần thần với những món đồ xưa tìm lại. Này cây đàn ghi-ta anh mua từ năm 1982 đã theo anh suốt một thời sôi nổi khi vào Nam theo điều động của cơ quan. Này chiếc xe đạp anh mua từ miền Nam, gửi về cho chị ở ngoài Bắc, giá khi ấy bằng cả chỉ vàng, và mãi sau này anh mới biết, người phụ nữ của đời mình đã từng đạp xe hàng trăm cây số cả đi lẫn về ở nơi mình học để về quê vì nỗi nhớ con thơ. Cũng lạ, chiếc xe đạp đi bao ngõ ngách cùng chị, rồi chưa tới chục năm sau lại theo chị trở ngược vào Nam khi đoàn tụ cùng anh ở trong ấy. Anh còn nhớ cả kỷ niệm buồn cười thuở gia đình cư ngụ ở nơi mới này, trong một lần anh đang đi gò cái gàu nước thì bỗng đâu chị hớt hơ hớt hải chạy đến bảo chiếc xe đã bị trộm mất dù chị đã khóa cẩn thận khi vào chợ. Loay hoay thế nào tên trộm lại đến đúng nơi anh gò gàu nước để nhờ mở khóa. Thế là vật lại về với chủ.

Ở một góc khác là chiếc radio cũng đã mấy chục năm tuổi. Đó là tài sản hàng đêm cha anh hay nghe mỗi tối. Ông mất, anh mang theo chiếc radio lên tàu vào Nam. Nó đã bị hỏng lúc nào anh chẳng thể nhớ, nằm in một góc cùng với lớp bụi thời gian. Thay cho nó bây giờ là chiếc radio mới, hiện đại hơn, có cả cổng cắm USB để anh nhờ mấy đứa con chép mấy bài nhạc xưa, thậm chí chèo hay cải lương. Kỷ vật có thể bị lãng quên, thế nhưng anh vẫn giữ thói quen của cha ngày nào, nghe đài mỗi trưa và tối, truyền cả thói quen cho đứa cháu nội mới học lớp 2 hôm nào cũng háo hức nghe chương trình kể truyện cổ tích buổi tối, những câu chuyện thần tiên ru cháu vào giấc ngủ.

Mắt anh lại chạm vào hòn non bộ bằng đá nặng trịch. Chẳng hiểu sao anh lại có thể mang vác món đồ vài chục ký xa cả nghìn cây số từ Bắc chí Nam như thế, đổi lại là cái lưng đau của tuổi về già khi trái gió trở trời. Chẳng có gì giải thích ngoài việc đó là kỷ niệm của người cha già ở quê năm nào, mà trong 6 anh chị em thì anh giống cha nhất, từ tính nết cho đến thể trạng gầy gò, ốm yếu và bệnh tật từ nhỏ.

Còn nhiều thứ nữa mà mắt chạm đến đâu anh cũng thấy hiển hiện lên bao kỷ niệm. Là quyển album đã ngả màu thời gian. Anh lật từng trang, từng trang và bắt gặp bao hình ảnh một thời, bao gương mặt thân yêu của mẹ cha, bạn bè, đồng đội... Thời của số hóa, người ta lưu ảnh trên máy vi tính, trên những chiếc smartphone, quyển album bỗng trở nên thừa, vậy mà có một lúc nào đó lần giở lại, người ta như chạm vào những yêu thương chẳng bao giờ tìm lại được. Đó còn là chiếc đèn dầu nằm in một góc nhỏ trong kho, vật dụng quen thuộc của các gia đình thời chưa có điện. Nó làm anh nhớ tới một thời gian khó, đến lúc xây được cái nhà nho nhỏ xong, mấy tháng sau mới làm được cửa. Và kia nữa, cái thau nhôm bằng tuổi con gái lớn, đến nay cũng đã gần bốn mươi tuổi...

Chợt nghĩ, cũng may các con anh chẳng bao giờ than phiền về đống đồ cũ kỹ ấy, hoặc giả cuộc sống bận rộn khiến chúng chẳng có thời gian để ý tới những vật thừa bị lãng quên qua thời gian. Để giờ đây, anh cũng đã có một phiên chợ đồ xưa nho nhỏ ngay trong nhà mình. Nơi đó, một mình anh tự bán, tự mua khi mỗi đồ vật thay nhau tự kể câu chuyện của mình, trong đó có cả những ngày xưa cũ của anh.

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Một mùa cau đi qua

Trong giấc mơ của tôi vẫn thường thoang thoảng đâu đó mùi hương hoa cau một đêm hè quê nghèo vọng về từ cái thuở đầu trần chân đất. Nơi ấy còn lưu giữ một khu vườn quê với hàng rào rậm rạp. Và xung quanh, trong những vườn nhà hàng xóm, ngọn cau cao vút lên trong đêm trăng rằm, với những đứa trẻ quê chơi trò đuổi bắt, trốn tìm. Hương hoa cau đã thấm vào đời tôi, hồn tôi, để rồi chảy tràn ra mỗi khi dòng ký ức chạm vào một hàng cau nào đó trên đường tôi qua, một ngày chớm hè.

Câu chuyện gia đình: Máu đỏ đen

Anh làm nghề đánh cá. Sau chuyến biển, thù lao được chia nếu chi tiêu dè sẻn cũng đủ nuôi vợ con. Nhưng khi lên bờ, anh lại lao vào cờ bạc nên cuộc sống cứ mãi khổ. Trong thâm tâm anh cũng biết bài bạc là bác thằng bần, nhưng vì nghèo nên anh muốn tìm vận may. Khốn thay! Vận may không khi nào ghé thăm anh lâu. Vợ anh hết hờn lẫy, khóc lóc lại giận dữ, tỉ tê khuyên anh từ bỏ bài bạc, nhưng anh không quay lưng được với cuộc đỏ đen.

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…
Top