banner 728x90

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

28/03/2025 Lượt xem: 2711

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Cuộc sống đã quăng quật chị với đủ mọi cung bậc của đời người. Tâm hồn đã dần chai sạn đi trước mọi biến cố, buồn vui… Thời gian vùn vụt trôi, đủ làm mờ dần những kỷ niệm vui, đủ làm nguôi ngoai mọi nỗi đau, niềm nhớ. Nhưng bấy nhiêu năm từ ngày mẹ mất, mỗi mùa Vu lan lên chùa vẫn thấy lòng trống vắng đến lạ.

 Cuộc sống không có chữ “giá như”. Những gì đã đi qua không thể nào khác được, nhớ lại nhiều khi chỉ khiến nỗi lòng thêm bận. Những việc định làm, những việc hứa với mẹ nhưng chưa có thời gian để làm… cứ day dứt trong tâm. Nhìn những người đang hạnh phúc cài trên ngực áo mình bông hồng đỏ, chị cứ lặng lẽ đoán hôm nay họ sẽ nói gì với mẹ. Họ có biết giá trị của thời gian hiện hữu, để sau này không phải thốt lên chữ “giá chi...”.

Chiều nay, trước lúc lên chùa, chị đi qua cổng trường nơi có rất nhiều bà mẹ trẻ đứng đón con. Những người mẹ nhỏ nhắn, chờ những đứa con cao hơn mẹ cả cái đầu, ngồi sau mà che hết cả mẹ. Chắc là sợ muộn giờ học của con nên chỉ kịp đưa cho con hộp sữa, những chiếc xe hối hả chạy đi... Người mẹ thời nào cũng vậy, chỉ biết vì con. Đám trẻ ngày nay chờ mẹ đón cổng trường có khác gì ngày xưa tuổi thơ của chị đứng đầu nhà ngóng mẹ đi chợ về với chút quà quê? Có lẽ khác chăng là điều kiện ngày nay đủ đầy hơn, lo chuyện học nhiều hơn, nhưng tình cảm chắc vẫn vậy mà thôi.

Cố thoát khỏi dòng ký ức, muốn trở về với hiện tại bộn bề, mà sao cảm xúc của mùa Vu Lan đầu tiên nhận bông hồng trắng cứ vẹn nguyên trong khói nhang trầm. Tự dặn lòng là có gì đâu mà ủy mị, đã 5 năm rồi, thời gian đã kịp xóa mờ nhiều điều, nhưng hình như có những tình cảm mà thời gian bất lực.

Như một sự đồng cảm, dịp này bạn chị lại tặng cuốn “Hãy chăm sóc mẹ” của nhà văn nữ Hàn Quốc Shin Kyung Sook. Đọc hoài niệm của những người con về mẹ, những day dứt khi làm mẹ buồn, những vô tình khi sống bên mẹ… khi mẹ đột nhiên lạc mất, mới hay trên thế giới này, tình mẫu tử là giá trị chung, cho dù có khác nhau về văn hóa, màu da…

Chị bỗng nhớ dịp về thăm tượng đài Mẹ Việt Nam Anh hùng ở quê nhà. Quảng trường mênh mông, nắng chói chang làm không khí trên quảng trường rung rinh, tượng Mẹ nhìn xa chợt hư ảo, xuất thần. Chị bỗng nhớ quay quắt đến một người, ước mong đến nghẹt thở người ấy cùng có mặt, để tin cậy tựa đầu vào bờ vai, cùng sẻ chia cảm giác thắt lòng trước tượng đài… Mãi sau này cảm giác ấy còn nguyên trong lồng ngực. Cuộc sống là thế, đâu phải những ước mong bất chợt nào cũng đều thành hiện thực?

Chị có cảm giác hình như những mùa Vu lan sau này, người lên chùa ngày càng đông hơn? Những gương mặt thành kính kia đang cầu xin điều gì, chẳng ai có thể biết. Chỉ biết đồng cảm với những người có bông hồng trắng và mừng cho những ai có bông hồng đỏ cài trên ngực áo, hãy cảm nhận niềm hạnh phúc khi vẫn được bên mẹ, bởi có những điều bình dị mà chỉ khi mất đi, người ta mới cảm nhận được.

Kim Phụng

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Một ngày làm…vợ

Trời đã sáng. Huy vẫn còn nằm cuộn mình trên đệm. Hôm nay, Huy không có tiết dạy trên lớp. Mà nếu có tiết dạy đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ anh thức dậy là bước xuống giường ngay. Kiểu gì anh cũng ngồi thừ trên giường một chút, trong đầu bâng quơ nghĩ ngợi gì đó. Chẳng như Hà, vợ Huy, thức dậy là loay loay lo làm hết việc này đến việc khác.

Bữa cơm gia đình

Những câu chuyện nhỏ thôi, nhưng rất đời, với những lát cắt nhiều dư vị, với những thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình. Ở đó có chút xa xót thật đấy, nhưng rồi lại vẫn thấy lẩn khuất cái tình đời, tình người đằng sau những câu chữ.

Truyện ngắn: Không thể chờ đến ngày mai

Ký ức tuổi thơ bên cố là những buổi trưa trốn cha mẹ lang thang hết khu vườn này đến cánh đồi khác cùng tụi nhỏ trong xóm. Nhà cố nằm giữa đồng, đằng sau là dòng sông và trước mặt là một ngọn tháp cổ kính. Thuở bé, khung cảnh nên thơ ấy không hấp dẫn tôi bằng những thứ trái dại trong khu vườn mênh mông của cố.

Tạp văn: Dòng kênh quê tôi

Con kênh bê tông dẫn nước từ đập sông Cái về tưới đồng ruộng nằm sát gò đất trồng hoa màu của tôi. Mùa lại mùa, bên này kênh tôi gánh nước tưới rau, bên kia kênh em ngồi giặt áo mỗi sáng mỗi chiều. Dòng kênh là chứng nhân cho chuyện tình của tôi và em lớn lên theo năm tháng, là mạch sống để dân làng tôi no đủ.

Truyện ngắn: Ngoại tình

Tôi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo ở góc phòng, hai kẻ kia đang tay trong tay, tay ôm hoa tươi cười mãn nguyện. Mười năm trước chắc hẳn cả tôi và chồng tôi đều nghĩ, được cùng nhau sống dưới một mái nhà là niềm hạnh phúc nhất thế gian. Thực ra thì cũng đã có những ngày như vậy. Cho đến khi áo cơm đè nặng, và những đứa con lần lượt ra đời…

Câu chuyện gia đình: Cha và con

Những câu chuyện nhỏ thôi, nhưng rất đời, với những lát cắt nhiều dư vị, với những thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình. Ở đó có chút xa xót thật đấy, nhưng rồi lại vẫn thấy lẩn khuất cái tình đời, tình người đằng sau những câu chữ...

Nắm cỏ sữa

Những câu chuyện nhỏ thôi, nhưng rất đời, với những lát cắt nhiều dư vị, với những thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình. Ở đó có chút xa xót thật đấy, nhưng rồi lại vẫn thấy lẩn khuất cái tình đời, tình người đằng sau những câu chữ...

Truyện ngắn: Đi câu

Nghỉ hè, nó được về quê chơi ít hôm. Thấy hai thằng cạnh nhà cũng bằng tuổi nó đi câu cá, nó xin đi theo. Biết nó là con gái thành phố, chưa quen câu cá, một thằng tuyên bố:
Top