banner 728x90

Tản văn: Ẩn mình trong sâu thẳm

07/04/2025 Lượt xem: 2551

Ở một nơi xa lắm, sâu lắm... Nơi ánh nắng lúc đang trưa nóng nhất, mạnh nhất cũng chỉ lờ mờ chạm đến và làm phảng lên chút ánh xanh ngời ngợi của nhành rong nhỏ màu ngọc lam.

Ở đâu đó trên kia - những ồn ào náo động do cuộc sống gấp gáp của con người, những con sóng bạc đầu ào ào vỗ đập, những làn bụi mù trời, hay những luồng khói của nhà máy công xưởng lô nhô dọc ven biển cũng không hề động đến nhành rong. Nó nằm đó, yên bình nơi góc sâu của mình, và không có ý định, cũng như không thể trồi lên.

Có đôi lúc, dòng hải lưu dịch chuyển, khiến nó khẽ vươn mình, xoải dài theo dòng chảy... Thoảng qua thôi, rồi lại dịu dàng bình lặng.

Vậy mà cũng có khi hải lưu vặn thắt, quằn quại trong cơn địa chấn ngầm. Đáy biển sôi sục, gào thét trong nỗi khao khát khôn nguôi về một bến bờ êm ả chở che.

Nó vẫn im lặng, kiêu hãnh, đơn độc. Và bướng bỉnh bám chặt lấy tảng san hô màu đỏ đang phập phồng những nhịp đập điên cuồng mà không ai biết được... Và cũng chỉ có dải san hô ấy chứng kiến những vặn thắt quặn mình của nó khi cố gồng lên để không bị cuốn trôi hay nổi lên trên.

Đã có lúc nó muốn bứt ra, muốn lay lả chờm mình theo dòng chảy đang sôi sục trong đáy nước; muốn đòi cho mình ánh nắng ấm áp trên cao - thứ ánh nắng từ ngàn đời nay vẫn vô tư, trầm lặng mà dịu dàng vô cùng trong tâm trí của nó. Nắng đã cho nó biết thế nào là êm dịu, chở che, vỗ về ấm áp thân thương.

Nó chẳng hề than thở. Dù là khi những con sóng bạc đầu ào ạt vỗ bờ hay những cơn địa chấn ngầm đâu đó, nó vẫn mềm mại vũ điệu của riêng mình: mướt xanh, óng ả…

Và biển cả muôn đời vẫn thầm ru nó như thầm ru bao nhiêu kiếp rong rêu...

Phúc Nguyên

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top