banner 728x90

Nhớ hương rượu nếp ngày mùng 5 tháng 5

31/05/2025 Lượt xem: 2513

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nhỏ, nơi những phong tục truyền thống vẫn được gìn giữ vẹn nguyên qua bao thế hệ. Trong ký ức tuổi thơ tôi, Tết Đoan Ngọ (mùng 5 tháng 5 âm lịch) luôn để lại trong tôi những ký ức đặc biệt khó quên.

Mỗi năm, khi rạng sáng mùng 5 vừa ló rạng, mẹ đã dậy từ rất sớm, tất bật chuẩn bị mâm lễ cúng. Tôi không bị đánh thức bởi tiếng gà gáy quen thuộc, mà bởi hương thơm nồng nàn của rượu nếp, mùi vải chín, mận đỏ và làn khói thơm từ nồi lá mẹ đun ngoài bếp. Mẹ bảo: “Sáng nay phải ăn rượu nếp lúc bụng còn đói để ‘giết sâu bọ’.” Khi ấy tôi chỉ biết nhăn mặt vì vị cay nồng và cảm giác tê tê đầu lưỡi, nhưng rồi cũng ráng nuốt trọn thìa rượu nếp, phần vì tò mò, phần vì… sợ sâu bọ không chết thì mình sẽ bị bệnh!

Trên mâm cúng nhỏ xinh, mẹ bày rượu nếp, vài quả mận đỏ, trái vải tươi, mấy chiếc bánh tro gói lá chuối và bó hoa cúc dại mẹ vừa hái ngoài vườn. Cả nhà cùng chắp tay khấn vái, tạ ơn trời đất, tổ tiên, cầu mong sức khỏe bình an, mùa màng tươi tốt.

Sau lễ cúng, tôi theo cha ra vườn. Điều khiến tôi háo hức nhất là “tục đánh thức cây”. Cha cầm cành tre nhỏ, vừa gõ nhẹ lên thân cây vải vừa nghiêm giọng: “Ra quả đi, không thì năm sau nhổ trồng đu đủ đấy!” Tôi tròn mắt nhìn cha, nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy trong ánh mắt cha là cả niềm tin và hy vọng vào mùa trái ngọt sắp tới. Đó là cách ông bà xưa gửi gắm mong ước một vụ mùa bội thu qua những hành động mộc mạc mà đầy ý nghĩa.

Với tôi, Tết Đoan Ngọ không chỉ là dịp thưởng thức những món ăn lạ miệng hay niềm háo hức tuổi thơ, mà còn là bài học đầu đời về sự hòa hợp giữa con người với thiên nhiên, về tình cảm gia đình, và niềm tin rằng những điều tốt lành sẽ đến khi ta sống thuận theo lẽ trời, lòng người. Giờ đây, khi đã trưởng thành và sống xa quê, mỗi mùa Đoan Ngọ về, tôi lại bồi hồi nhớ mẹ, nhớ hương rượu nếp, nhớ vị chua chua của mận đầu mùa và nhớ cả tiếng cười sảng khoái của cha khi "khảo" cây xong. Những ký ức ấy sẽ mãi là mảnh ghép dịu dàng trong tâm hồn tôi – nơi tuổi thơ vẫn luôn sống mãi.

Kim Phụng

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.

Tạp văn: Mẹ sẽ về quê

Chiều nay, mẹ gọi điện giục con đặt vé máy bay cho mẹ về quê. Nghe giọng mẹ có vẻ buồn, con cảm thấy bất an nên đánh liều hỏi: “Có đặt vé khứ hồi không hả mẹ?”. Mẹ im lặng không trả lời.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp. Ông kia mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy nó cười tít. Tôi nhìn dưới chân ông bà kia: chiếc thúng và bao tải rách vẫn còn nguyên. Trên thúng là chiếc mẹt bày hương, hoa, tiền vàng mã… Có lẽ ông ta đang xếp dở những tập tiền vàng âm phủ cho vào bao tải rách để dọn hàng về...

Câu chuyện gia đình: “Bài học chốn nhà hàng”

Cũng như mọi lần, Hùng phóng chiếc xe Mercedes bóng loáng phanh két trước cổng nhà hàng Tuyết Nhung. Chẳng cần khóa xe, anh giao chìa khóa cho nhân viên bảo vệ rồi chọn một chiếc bàn kín đáo nằm sâu bên trong để ngồi. Phong cách “ga lăng” của anh làm cho nhiều em tiếp viên ở đây phải “nể” và muốn gần gũi…. Dù mới chỉ đến đây vài lần, nhưng chủ quán hiểu rất rõ tính tình của anh, liền nháy mắt ra hiệu cho Thủy, (một tiếp viên xinh đẹp) ra tiếp.

Truyện ngắn: Hạnh phúc của mẹ

Đứng bên ngoài khán phòng mà tim mẹ đập liên hồi, cố lắng nghe tên con gái mẹ được xướng lên thật dõng dạc, tưởng tượng cảnh con từng bước chạm vào chiếc bục trao bằng cử nhân. Có lẽ do mẹ đã mơ về ngày hôm nay quá nhiều, nên dù chỉ được nhìn con qua tấm kính mờ trên cánh cửa, nhưng những hình ảnh của con trong khoảnh khắc ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí mẹ.

Tản văn: Kỷ niệm vùng quê mùa lũ

Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa dầm dề cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu".

Truyện ngắn: Một buổi thi

Thùng!... Thùng!... Thùng!... Tiếng trống trường báo hiệu giờ thi bắt đầu. Cô Hồng cầm đề thi lần lượt đi phát cho các bàn rồi chậm rãi đọc lại một lượt cho các thí sinh soát lại. Những cái đầu cúi gầm xuống mặt bàn, tiếng thở phào nhẹ nhõm xen lẫn tiếng chặc lưỡi đầy vẻ lo âu… Phòng thi bỗng chốc xôn xao hẳn lên rồi trở lại cái không khí im ắng ban đầu của nó. Cô Hồng quan sát Linh khá lâu, bất giác cô nhớ lại thời học sinh của mình…

Câu chuyện gia đình: Khi vợ hơn chồng

Từ xưa đến nay, mọi người vẫn quan niệm: “Người đàn ông là trụ cột trong gia đình”. Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ. Chính vì vậy mà quyền “lãnh đạo”, “chỉ huy” bao giờ cũng thuộc về các ông chồng. Ngày nay, cùng với sự tiến bộ của xã hội, thực hiện quyền bình đẳng nam nữ nên nhiều chị em đã vươn lên giữ các vai trò địa vị quan trọng của xã hội, làm chủ gia đình và thành đạt trong việc tiếp thị tri thức khoa học kỹ thuật, nên nhiều chị hơn hẳn các đức ông chồng.
Top