banner 728x90

Màu nắng nhớ thương

02/06/2025 Lượt xem: 2409

Bằng lăng thì gần như ở đâu cũng có. Cái màu tím ngát ấy. Ngay trên đường hàng ngày mình qua. Nơi bạn đến mỗi ngày. Mình thấy, tuổi cũng giống như bằng lăng mùa phai. Nhưng mình thích hoa, không thích quả. Quả bằng lăng khô đi, đeo dai dẳng trên cành, nom thật xấu...

Nhưng bằng lăng cũng là hoa gọi nắng. Nhất là bây giờ, khi hoa phượng đã không còn nhiều nữa. Mà tại sao thế nhỉ? Màu nắng thương nhớ của lứa mình chẳng lẽ cũng đã thuộc về ngày đã cũ. Lũ trẻ bây giờ vẫn có hoa phượng, nhưng sân trường đã ít đi màu hoa rực lửa mà thay vào đó là dịu dàng bằng lăng, hay thản nhiên của sắc màu hoa giấy. Thời gian trôi đi, có nhiều thứ đã thay đổi. Chắc chẳng còn những màu mực tím, mực xanh với những dòng chữ hồn nhiên, ngờ nghệch ngày nào. Lũ trẻ bây giờ có nhiều cách lưu dấu ngày chia tay với những bức ảnh, clip thật sống động và dễ thương. Như mình ấy, đã ngơ ngẩn trước những hình ảnh đáng yêu của lũ trẻ vừa kết thúc năm học cuối phổ thông trung học mình thấy hôm nào trên màn hình ipad. Cách chúng bộc lộ cũng khác ta ngày xưa thật nhiều. Sôi nổi hơn, dạn dĩ hơn và tất nhiên là hiện đại hơn. Nhưng mình thấy, xuất hiện trong những hình ảnh đáng yêu vẫn là bóng nắng nhảy nhót tinh nghịch. Cái bóng nắng đã từng rớt xuống tóc, xuống vai ta trong một ngày chia tay đã thuộc về xa rồi.

Có câu hát nào đó: tuổi theo mùa đi mãi. Ký ức cũng khác trong những mảng màu. Có đôi khi trong giấc mơ mình có, màu nắng không phải như màu hoa phượng, cũng không tím ngát, không hề lầm lụi trong những dáng người được bọc kín, vội vã hay chậm rãi một cách nhẫn nại trên các cung đường ngọt màu lúa chín trên những thửa ruộng bậc thang, nơi mình lần đầu tiên đặt chân đến. Những gam vàng non, vàng mơ, vàng sậm... như một trải nghiệm và nắng cứ thế thong dong trên các triền đồi. Chí ít thì mình đã cảm thấy thế, với tràn ngập sảng khoái và tràn ngập yêu thương khi xê dịch trên những cung đường cong, trập trùng. Nơi mà thi thoảng khi dừng lại, mình đã bắt gặp mấy đứa trẻ trông lem luốc nhưng bầu bĩnh, những nụ cười ngượng nghịu của mấy cô gái đang may vá thêu thùa bên hiên nhà, gặp màu nắng bình dị trên những chùm ngô già lấp ló...

Khi quay lại để trở về, lúc xe chạy trên đường cao tốc, mình vẫn thấy rõ màu nắng trôi tít tắp bên khung cửa. Thấy nắng soi qua cửa kính, để lại mấy vệt hình đa diện trên vô lăng và đuổi theo người mãi trên cung đường thênh thang. Lúc ấy, khi nhắm mắt lại đôi chút, mình cứ thấy màu nắng tỏa xuống trên rừng lá hình kim khi ngược đường 28 để lên thung lũng Máng Chi, nơi mình có những ngày đầy gió.

Khi ấy, mình biết mình có thêm một màu nắng nhớ thương...

Hương Lan

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Bài viết phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh.

Dàn ý tham khảo của thầy Nguyễn Lý Tưởng - GV trường THCS Bình Minh - Thị xã Nghi Sơn - Thanh Hóa

Truyện ngắn: Tình bạn và sự sẻ chia

Tôi với anh là bạn thân. Anh có học thức, kinh tế khá, chỉ phải cái tính "ta đây" tỏ ra hơn người và đố kỵ, nên suốt đời không ngóc đầu lên được. Thỉnh thoảng, tôi và anh thường rủ nhau đi uống cà phê, nhậu nhẹt. Một lần, trò chuyện với nhau, anh than vãn: “Tớ có đứa bạn thân thời trung học, hay rủ đi uống cà phê. Mỗi lần như thế, hắn cứ luôn than thân trách phận, kể nghèo, kể khổ, đủ thứ chuyện trên đời.

Tản văn: Sông quê

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm quê nội. Quê tôi là một làng nhỏ nằm bên bờ sông Cái, con sông hiền hòa chở bao điều nhung nhớ. Có bao điều thích thú và bao nhiêu kỷ niệm về quê nội, nhưng nhớ nhất vẫn là mỗi khi vào dịp trăng tròn, ngồi bên bờ sông hóng mát, ngắm trăng, nghe ông kể truyện cổ tích.

Truyện ngắn: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Chàng tuổi Mão, nàng tuổi Tuất, cách nhau 7 tuổi, cái tuổi mà tử vi nói là hợp. Nhưng ngày hai đứa đến với nhau cũng thật khó nhọc, bởi một số người hai bên nội ngoại xúm lại can, nói: rồi thế nào chúng mày cũng cãi nhau như chó với mèo.

Truyện ngắn: Nơi ấy là quê hương

Cha mẹ chị ở nơi khác đến lập nghiệp ở mảnh đất này. Giới thiệu về mình, chị nói mình là người sinh ra ở nơi này. Chị có đôi mắt to tròn, luôn ánh nét cười dễ làm người khác xao xuyến. Học đến lớp 10, chị vào thành phố trọ học. Học xong, chị đi làm, lập gia đình, ít có dịp về quê dù quê nhà chạy xe máy khoảng một tiếng đồng hồ là tới. Rồi cuộc sống đổi thay, chị theo chồng sang tận bên kia đại dương, cắm cúi làm ăn nuôi con, năm tháng cứ thế trôi đi...

Câu chuyện gia đình: Tìm được việc làm

Ngày trước, khi học đại học ở TP. Hồ Chí Minh, dù khó khăn đến đâu, hàng tháng ba má cũng gửi cho tôi 2,5 triệu đồng. Tôi chi tiêu tiền nhà, tiền học, ăn uống vừa đủ. Muốn có tiền tiêu vặt, giao lưu với bạn bè, tôi phải làm thêm như giữ xe, đi bán cà phê…

Chuyện kể về Trường Sa thân yêu

Tôi đến Trường Sa vào những ngày tháng 3 âm lịch, khi hoa muống biển nở rộ. Mùa xuân ở Trường Sa là mùa trời yên biển lặng nhất. Lúc ấy, những cơn sóng đã thôi dữ dội. Nó nhè nhẹ va vào bờ cát, mơn man những dây hoa muống biển. Sóng xanh, thảm dây muống biển xanh với những bông hoa tím, và biết bao loài hoa khác đã vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp về Trường Sa, trái tim của biển đảo quê hương.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.
Top