banner 728x90

Vì sao các tăng ni đều cạo đầu nhưng Đức Phật lại để tóc?

13/05/2025 Lượt xem: 2619

Mái đầu cạo trọc tượng trưng cho sự từ bỏ và khiêm hạ của những người xuất gia, nhưng tại sao các bức tượng Phật cho thấy ngài vẫn để tóc?

Một trong những hình ảnh quen thuộc khi nhắc đến tăng ni Phật giáo là mái đầu cạo trọc, thể hiện sự buông bỏ thế tục, bước vào đời sống xuất gia thanh tịnh. Tuy nhiên, điều khiến nhiều người thắc mắc là: Trong khi tăng ni đều cạo đầu, vì sao các tượng Phật, trong đó có Phật Thích Ca, luôn được khắc họa có tóc? Liệu đây là mâu thuẫn trong hình tượng tôn giáo, hay còn có ý nghĩa sâu xa nào khác?

Kiểu tóc xoắn ốc thường thấy ở các bức tượng Phật.

Cạo đầu - biểu tượng của sự từ bỏ và khiêm hạ

Trong giáo lý nhà Phật, cạo tóc là nghi thức quan trọng đánh dấu sự xuất gia, từ bỏ cuộc sống thế tục để bước vào con đường tu hành. Việc mái tóc (vốn được xem là biểu tượng của sắc đẹp, ngã mạn và dính mắc thế gian) bị cạo sạch đồng nghĩa với việc người tu hành nguyện rũ bỏ mọi vướng víu vật chất, danh vọng và sắc dục.

Các vị tăng ni sau khi thọ giới đều duy trì việc cạo đầu thường xuyên như một hình thức tu tập: Luôn nhắc nhở bản thân về chí nguyện ban đầu, giữ sự khiêm hạ, giản dị, sống không vì hình tướng.

Hơn nữa, việc cạo đầu còn có lợi ích thực tế trong môi trường tu viện, giúp đơn giản hóa việc sinh hoạt, giữ gìn vệ sinh cá nhân, và tránh phân biệt giàu nghèo thông qua ngoại hình.

Đức Phật cạo đầu hay không?

Kinh điển Phật giáo có chép lại rằng khi Thái tử Tất Đạt Đa quyết định xuất gia, ngài đã tự tay dùng kiếm cắt tóc và cởi bỏ y phục vương giả. Hành động này tượng trưng cho việc đoạn lìa thế tục, bắt đầu con đường tìm đạo.

Từ đó về sau, trong suốt thời gian tu hành và thuyết pháp, Đức Phật vẫn giữ hình ảnh là một vị sa môn – giản dị, mặc áo cà sa, không trang sức, không tóc tai kiểu cách. Như vậy, về mặt lịch sử và giáo lý, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni hoàn toàn là người xuất gia, vì vậy chắc chắn không để tóc.

Trong kinh Sanadantta, kinh Trường bộ, đạo sĩ Bà la môn Sanadanta mô tả đức Phật: “Samon Gotama cạo bỏ râu tóc xuất gia từ bỏ gia đình sống không gia đình…”.

Kinh Phật cũng kể chuyện Ưu Ba Li - người thợ cắt tóc của hoàng cung được gọi đến cạo đầu cho Đức Phật khi ngài đã thành đạo, trở về thăm gia đình. Trong lúc cạo đầu cho Phật, Ưu Ba Li được ngài độ hóa.

Vậy thì tại sao hầu hết các bức tượng, tranh vẽ hay hình tượng Đức Phật sau này đều thể hiện tóc xoắn ốc hoặc búi cao trên đỉnh đầu?

Tóc xoắn ốc - biểu tượng chứ không phải hình tướng thật

Theo các nhà nghiên cứu mỹ thuật Phật giáo, hình ảnh tóc xoắn ốc hoặc búi tóc trên đầu Đức Phật không phải là mô tả thực tế lịch sử, mà là hình tượng mang tính biểu tượng và nghệ thuật được xây dựng từ những thế kỷ sau khi Phật nhập diệt.

Hình ảnh này xuất hiện nhiều từ thời Gandhara (khoảng thế kỷ I - V), nền văn hóa Phật giáo kết hợp với nghệ thuật Hy Lạp - La Mã, nơi lần đầu tiên hình tượng Đức Phật được điêu khắc. Mái tóc xoắn ốc được mô tả như một dấu hiệu tôn quý, khác biệt với phàm nhân. Theo quan niệm Ấn Độ cổ đại, tóc xoắn ốc là một trong ba mươi hai tướng tốt (tam thập nhị tướng) của các vị Phật – biểu hiện cho trí tuệ siêu việt và sự phi thường.

Tượng Đức Phật trong nghệ thuật Phật giáo Hy Lạp ở Gandhāra, thế kỷ thứ 1. Ngài được thể hiện với mái tóc có búi cao trên đỉnh đầu.

Ngoài ra, búi tóc trên đỉnh đầu (Usnisha) – đôi khi được hiểu nhầm là búi tóc, thực chất là một trong các tướng đại nhân, biểu thị trí tuệ tối thượng, cái nhìn vượt ngoài tam giới.

Như vậy, tóc trên đầu Đức Phật trong hình tượng điêu khắc là một biểu tượng, không phải biểu hiện thực tế của sự không cạo đầu hay không xuất gia.

Để tránh hiểu lầm, cần phân biệt Đức Phật lịch sử và Đức Phật trong nghệ thuật. Đức Phật lịch sử là một sa môn đã cạo tóc, sống đời tu hành và giác ngộ. Trong khi đó, hình tượng Phật trong điêu khắc, hội họa là kết tinh của nhiều yếu tố văn hóa, biểu tượng hóa và sự tôn kính từ hậu thế.

Một số học giả cho rằng, việc tạc tượng Phật với kiểu tóc xoắn ốc cũng là cách các nghệ nhân xưa làm nổi bật sự siêu phàm của ngài, để phân biệt với chư tăng bình thường – những người cũng cạo đầu, nhưng chưa giác ngộ hoàn toàn.

Hình ảnh Đức Phật với mái tóc xoắn ốc đã trở thành khuôn mẫu phổ biến trong nghệ thuật Phật giáo không chỉ tại Ấn Độ mà còn lan rộng khắp châu Á. Tại Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Campuchia… hình tượng này đều được sử dụng trong các pho tượng thờ tại chùa chiền.

Một số truyền thuyết dân gian lý giải rằng tóc Đức Phật tự cuộn tròn xoắn ốc sau khi ngài giác ngộ như một biểu tượng của năng lượng nội tại và trí tuệ viên mãn.

Tuy nhiên, cần lưu ý rằng tất cả những mô tả đó đều có yếu tố biểu trưng, nghệ thuật và văn hóa hóa chứ không mô tả trực tiếp hình tướng lịch sử của Đức Phật.

Theo vtcnews.vn

 

Tags:

Bài viết khác

Hiếu là cội nguồn của đạo làm người

Trong lịch sử văn hóa Việt Nam, hiếu không chỉ là một đức tính căn bản mà còn là nền tảng để xây dựng nhân cách, gia đình và xã hội. Vào thế kỷ II, khi Phật giáo du nhập vào Giao Châu, Mâu Tử đã soạn Lý hoặc luận để giải trừ nghi hoặc với giới Nho sĩ và Đạo gia về Phật giáo.

Tình và Trí

Tình cảm và lý trí khó có thể tồn tại đồng thời một cách trọn vẹn, viên mãn. Những người làm đầu ngành kinh tế, lãnh đạo hoặc khoa học bận để tâm trí và thời gian vào chuyên môn cho nên thường phải hy sinh hạnh phúc riêng gia đình.

Kỳ Lân – Linh Vật Thiêng Liêng Trong Phật Giáo

Trong văn hóa Á Đông, kỳ lân là một trong tứ linh Long – Lân – Quy – Phụng, tượng trưng cho điềm lành, trí tuệ và sự thịnh vượng. Riêng trong Phật giáo, kỳ lân được tôn kính không chỉ bởi hình ảnh huyền thoại mà còn bởi ý nghĩa tâm linh sâu sắc, biểu trưng cho lòng từ bi, chính nghĩa và trí huệ.

Công năng của Thần Chú Vãng Sanh

Trong kho tàng tu tập của Phật giáo Tịnh độ, bên cạnh pháp môn niệm Phật “Nam Mô A Di Đà Phật” được xem là cốt lõi, còn có một mật ngôn được trì tụng phổ biến trong các nghi lễ cầu siêu, cầu vãng sanh: đó là Thần Chú Vãng Sanh.

Ý nghĩa sâu xa của thần chú Om Mani Padme Hum

OM MANI PADME HUM - sáu âm thanh ngắn ngủi - chính là tinh hoa của 84.000 pháp môn, là cốt tủy của con đường Phật dạy. Trì tụng thần chú này, tức là gieo hạt giống bi mẫn và trí tuệ trong tâm mình. Hạt giống ấy, khi được tưới tẩm bằng niềm tin, sự tỉnh giác và lòng từ bi, nhất định sẽ nảy nở thành cây giác ngộ, che mát cho chính ta và cho tất cả chúng sinh.

Phật giáo và các giá trị nhân bản

Trước khi Ðức Phật xuất thế, có 2 phương pháp tu tập thịnh hành ở Ấn Độ. 1) Tu sĩ Bà-la-môn tìm kiếm sự cứu rỗi và giải thoát bằng cách áp dụng những cuộc tế lễ đẫm máu, 2) Một số người thay vì tế lễ họ tu theo phương pháp khổ hạnh ép xác với hy vọng có được kết quả trong tương lai. Ðức Phật xem hai cách thực hành trên là không hoàn thiện, không đem lại lợi ích cho người thực hành.

8 đặc tính của hoa sen trong Phật giáo

Nói đến Phật giáo, người ta thường liên tưởng đến một loài hoa bình dị, thanh cao và thoát tục sống trong ao hồ: hoa Sen - một trong tám biểu tượng của Phật giáo. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa lấy hoa Sen làm đề kinh.

Đức Phật và những di huấn sau cùng

Theo kinh Đại bát Niết-bàn (Trường bộ kinh), trước lúc viên tịch, Thế Tôn an cư mùa mưa tại Baluvā, bị bệnh trầm trọng, rất đau đớn. Nhưng Ngài giữ tâm chánh niệm, tỉnh giác, chịu đựng cơn đau ấy, không một chút ta thán.
Top